NĂM THỨ TƯ LÀM BẢO VỆ Ở HỘP ĐÊM, NGƯỜI YÊU CẦU XIN TÔI NGỦ VỚI ĐẠI GIA ĐỂ THOÁT TỘI

Chương 14

Ngày hôm đó, hắn cứ quấn lấy tôi bắt tôi nói “thích” hết lần này đến lần khác.

Nói xong, hắn cũng không buông tôi ra, chỉ dùng sức ôm chặt tôi trên giường.

Rồi từ từ cho tôi xem những thứ hắn nhận được.

Hóa ra, khi Tiết Lạc tìm tôi, cậu ta cũng từng đi tìm Phó Tầm.

Cậu ta khóc lóc quỳ trước mặt Phó Tầm, nói tôi và cậu ta là thật lòng, nói tôi làm 0 rất đau khổ, cầu xin Phó Tầm buông tha cho tôi.

Ban đầu Phó Tầm không muốn để ý đến cậu ta, nhưng cũng nể tình mối quan hệ trước đây của tôi và cậu ta nên không làm gì.

Nhưng không ngờ, Tiết Lạc lại được đà lấn tới.

Từng bài văn nhỏ gửi đến, xác nhận những năm tháng tôi và cậu ta yêu nhau.

Đến đêm mưa gió bão bùng đó, cậu ta còn gửi cả ảnh giường chiếu.

“Cậu biết không? Khi tôi nhận được những bức ảnh đó, tôi thực sự hận không thể g.i.ế.c c.h.ế.t cả hai người.”

“Nhưng tôi không nỡ, nhìn thấy cậu vừa tức giận, lại sợ lỡ tay làm tổn thương cậu, chỉ có thể để cậu rời đi.”

“Giá như…”

Tôi vùi đầu vào hõm cổ hắn:

“Tôi không có…”

“Tôi và cậu ta từng là người yêu, nhưng những bức ảnh đó, tôi thực sự không biết được chụp từ lúc nào, có lẽ là do cậu ta lắp camera lỗ kim từ trước.”

“Nhưng sau khi ở bên anh, tôi không còn nhìn bất kỳ ai khác nữa.”

Phó Tầm hít một hơi thật sâu:

“Nói lại lần nữa cậu thích tôi.”

“Tôi thích anh.”

“Chưa đủ.”

“Tôi… tôi còn chưa hỏi những chuyện anh đến hộp đêm…”

Tôi cố gắng vùi cả khuôn mặt mình vào, không để hắn nhìn thấy biểu cảm của tôi, nhưng giọng nói vẫn làm lộ sự căng thẳng của tôi.

Thực ra tôi có chút tham lam.

Nếu Phó Tầm thích nghe tôi nói thích hắn, vậy hắn có phải cũng…

Phó Tầm dường như thở dài, cứng rắn xoay mặt tôi lại:

“Chỉ là xã giao thôi.”

Thật sao?

Hắn nhìn ánh mắt không tin tưởng lắm của tôi, cười khổ:

“Thế thì còn có thể làm gì nữa? Một số tổng giám đốc công ty chỉ thích hộp đêm, tôi muốn bàn chuyện làm ăn, chẳng phải phải chiều theo sở thích của họ sao?”

“Hơn nữa, danh tiếng của tôi ở hộp đêm trước đây cậu cũng biết rồi đấy, tôi say xỉn là đánh người, lại còn biến thái, có ai chịu đến gần tôi chứ?”

“Vậy những thứ đồ chơi đó của anh…”

“Chẳng phải vì tôi tìm cậu kiểu gì cậu cũng không thèm để ý tôi sao? Mỗi lần tôi nhớ cậu, tôi lại mua một món đồ, không biết từ lúc nào đã mua nhiều như vậy.”

Hắn cúi đầu xuống, giọng nói đột nhiên trở nên nghiêm túc.

“Giang Quý, tôi cũng thích cậu.”

Tim tôi đập không kìm được.

Khi ngẩng đầu lên lần nữa, mặt tôi đỏ bừng:

“Anh muốn xem… tiệm bánh ngọt tôi mở không?”

 

back top