Tôi không biết phải trả lời thế nào.
Thừa nhận ư?
Nhưng vừa nhìn thấy ánh mắt của Văn Khâm Thời, chữ “Ừ” này tôi làm sao cũng không thể nói ra.
Phủ nhận ư?
Vậy tôi phải giải thích thế nào về mùi pheromone Omega còn sót lại trên người tôi đây?
Chẳng lẽ phải nói với cậu ấy rằng: xin lỗi bà xã, thật ra chồng cậu cùng giới tính với cậu, hắn không thể đánh dấu cậu đâu, ha ha ha.
... Quá tàn nhẫn rồi.
Tôi không thể cười nổi.
Văn Khâm Thời dường như đã hiểu ra điều gì đó từ sự im lặng kéo dài của tôi, cậu ấy cụp mi mắt: “Được, tôi biết rồi.”
Giọng cậu ấy bình thản, nhưng một bức tường vô hình đã dựng lên giữa hai chúng tôi.
Văn Khâm Thời cười một tiếng, tử tế tạo cho tôi một cái cớ: “Lưu Tranh không phải vừa mới đi công tác về sao, chắc chắn có rất nhiều việc cần bàn giao, anh mau đi làm việc đi.”
Cậu ấy nói: “Là tôi làm phiền anh rồi.”
