Lần đầu tiên tôi gặp Hạ Lưu Tranh là ở tiệc sinh nhật tám tuổi của Văn Thính Gián.
Được mọi người vây quanh như trăng sao.
Giống như một mặt trời nhỏ.
À.
Nói không chính xác lắm.
Sau N lần chứng kiến Hạ Lưu Tranh chọc tức hết đứa trẻ cùng tuổi này đến đứa trẻ khác đến mức méo mặt.
Tôi nghĩ, đó là một mặt trời độc hại biết phun nọc độc.
Nhưng không liên quan gì đến tôi.
Tôi còn phải đi tìm mẹ nữa.
Mẹ gần đây gầy quá, phải mang thêm thức ăn từ bữa tiệc về.
Nhưng luôn có người không muốn tôi được thoải mái.
Văn Thính Gián dẫn theo một đám người chặn tôi lại.
Những lời trêu chọc và chế giễu quen thuộc.
Tôi đã quen rồi.
Tôi lắc đầu.
Có người lại đứng chắn trước mặt tôi: “Sao nào, tụi mày không cần ăn cơm à? Còn cười nhạo người khác, người không biết lại tưởng đứa nào cũng không cần ăn cơm? Hay mày nghĩ những món được dọn lên trong tiệc sinh nhật của mày là thức ăn cho lợn? Này, nói chính là mày đó, Văn Thính Gián, mày chạy gì?”
Là Hạ Lưu Tranh.
Cậu ấy đã mắng cho đám người đó bỏ chạy.
Quay đầu lại nhìn tôi, không tự nhiên véo nhẹ vành tai: “Ừm… cậu không sao chứ?”
Tôi lắc đầu.
Ban đầu cứ nghĩ sự giao nhau của chúng tôi chỉ dừng lại ở đây.
Nhưng tôi nhanh chóng gặp lại anh ấy.
Ở trường, anh ấy là học sinh chuyển trường, chuyển đến lớp bên cạnh tôi.
Tôi không kìm được bắt đầu chú ý đến anh ấy.
Năm này qua năm khác.
Nhìn anh ấy từ một đứa trẻ bảy, tám tuổi lớn thành một thiếu niên thanh tú.
Luôn tràn đầy sức sống, luôn hướng về phía trước.
Năm mười sáu tuổi, tôi phân hóa thành Alpha.
Nhưng tôi không thể làm Alpha.
Tôi giả trang thành Omega, miễn cưỡng sinh tồn trong nhà họ Văn.
Phu nhân nhà họ Văn sau khi phát hiện giới tính của tôi, càng thêm hài lòng, bắt đầu nghiêm khắc bồi dưỡng tôi theo tiêu chuẩn tiểu thư khuê các, để sau này tôi có thể liên hôn.
Điều này cũng không có gì to tát.
Cần biết rằng, những anh chị Alpha phân hóa trước tôi lần lượt không rõ tung tích.
Chỉ cần được sống là tốt rồi.
...
Cho đến năm mười tám tuổi, Hạ Lưu Tranh cũng phân hóa thành Alpha.
Hai năm nay anh ấy đã trầm ổn hơn rất nhiều.
Nghe Văn Thính Gián nói, là vì mẹ anh ấy sắp không qua khỏi, và cha anh ấy lại đưa một người phụ nữ khác vào nhà.
Văn Thính Gián cảm thán: “May mà tên họ Hạ phân hóa thành Alpha, nếu không thì thằng con trai Alpha mà người phụ nữ kia nuôi dưỡng, chắc chắn không phải là một kẻ dễ đối phó.”
Như vậy cũng tốt.
Sẽ không bị bắt nạt.
Dù sao tôi cũng chưa từng nghĩ có thể ở bên anh ấy.
Tôi chỉ cần lặng lẽ dõi theo anh ấy là được.
Chỉ cần như vậy, là đủ.
...
Cho đến khi nhà họ Văn và nhà họ Hạ liên hôn.
Khi tin tức được loan ra, Văn Thính Gián làm loạn mấy ngày: “Tôi mới không thèm ở cùng cái thằng họ Hạ mồm mép chua ngoa c.h.ế.t tiệt đó, tôi không muốn!!”
Phu nhân nhà họ Văn vì điều này mà đau đầu.
Một bên là đứa con mình thương yêu nhất.
Một bên là lợi ích tương lai của nhà họ Văn.
Đúng lúc này, tôi kịp thời đứng ra, đề nghị: “Con sẽ đi.”
...
Tôi toại nguyện kết hôn với anh ấy.
Nhưng anh ấy nói anh ấy đã có người mình thích từ lâu.
Không sao.
Tôi đã quá tham lam rồi.
Như thế này là tốt lắm rồi.
Điều kiện tiên quyết là anh ấy đừng hết lần này đến lần khác tiếp cận tôi.
Điều này có nghĩa là, anh ấy cũng có chút ý nghĩ về tôi sao?
Hình như không phải.
Anh ấy vẫn đi gặp người Omega mà anh ấy thích.
Còn lừa tôi là đi công tác.
Tôi nên tránh xa anh ấy.
...
Anh ấy hôn tôi.
Anh ấy chủ động hôn tôi trước.
Nếu đã như vậy, tôi sẽ không buông tay.
Bất kể kẻ muốn xen vào tình cảm của chúng tôi là ai.
Tôi cũng sẽ không buông tay.
...
Có lẽ tôi nên đi phẫu thuật chuyển giới.
Như vậy anh ấy có lẽ sẽ thích tôi hơn một chút?
Nếu không tại sao anh ấy lại đi công tác ngày càng thường xuyên?
...
May mắn là tôi đã không làm vậy.
Tôi ôm lấy anh ấy, như ôm cả thế giới của mình, nhẹ nhàng hôn lên tóc anh ấy.
Người trong lòng vẫn đang hăng hái nói điều gì đó.
Hạ Lưu Tranh: “Em nói xem, hay là hôm nào chúng ta đi thay đổi giới tính đi!”
Anh ấy lẩm bẩm: “Nhà họ Hạ anh đã nắm chắc trong tay từ lâu rồi, anh đã sớm muốn đi thay đổi giới tính, nếu không phải sợ trước đây em không chấp nhận… Nhưng bây giờ có thể đổi cả hai người luôn rồi, em không cần lo lắng nhà họ Văn làm gì em, anh bảo vệ em, thế nào thế nào?”
Tôi có chút không chịu nổi đôi mắt sáng lấp lánh của anh ấy, nghiêng đầu hôn lên mắt anh ấy, khàn giọng: “Ừ, ông xã, giỏi quá.”
Thật trùng hợp, anh cũng giả.
Thật may mắn, tôi đã gặp được anh.
END.
