Mấy lần sau vượt qua kỳ phát tình tôi đã rút kinh nghiệm.
Sẽ lén lút mang theo vài món đồ cá nhân của Văn Khâm Thời trước khi “đi công tác”.
Không dám nói với Văn Khâm Thời.
Sợ cậu ấy nghĩ tôi biến thái.
Văn Khâm Thời cũng như không phát hiện ra.
Nhờ sự chu đáo của tôi.
Lần này không để lại bất kỳ dấu vết nào.
Cộng thêm miếng dán ngăn chặn pheromone công nghệ cao mới được phát triển.
Đảm bảo không một chút mùi nào có thể rò rỉ ra ngoài.
Văn Khâm Thời vẫn không phát hiện ra điều bất thường.
Không như lần đầu tôi đi công tác.
Bị cậu ấy ngửi thấy mùi trên người tôi.
Nhưng, chẳng lẽ chúng tôi phải sống như thế này cả đời sao?
Đêm khuya, tôi dùng ánh mắt tỉ mỉ phác họa ngũ quan của Văn Khâm Thời.
Tôi thì sẵn lòng.
Nhưng cậu ấy thực sự có muốn không?
Thôi bỏ đi.
Nước đến chân sẽ nhảy.
Cứ giấu được lúc nào hay lúc đó.
Tôi ôm lấy eo cậu ấy, nhắm mắt đi ngủ.
Tôi nhắm mắt không lâu, Văn Khâm Thời liền mở mắt theo sau, cúi đầu nhìn tôi trong vòng tay mình.
Môi cậu ấy áp lên trán tôi, như muốn xác nhận sự tồn tại của tôi bằng cách này.
“Tại sao gần đây lại đi thường xuyên như vậy?”
“Rõ ràng chỉ là một kẻ thứ ba không thấy được ánh sáng, dựa vào đâu mà chiếm đoạt thời gian riêng tư của chúng ta?”
“Có phải vì em không thể đánh dấu tạm thời cho anh mà hắn có thể không?”
“…”
Những lời mộng mị khác không rõ là gì.
