... Không đúng.
Tại sao tôi nhất định phải giải thích?
Lại một lần nữa bị Văn Khâm Thời đối xử lạnh nhạt, lịch sự, tôi đột nhiên bắt đầu suy nghĩ về vấn đề này.
Trạng thái hiện tại không phải là điều tôi mong muốn ngay từ khi mới liên hôn sao?
Cuối cùng tôi đã tìm lại được ý định ban đầu của mình.
Mọi thứ đều trở lại đúng quỹ đạo.
Thế là mối quan hệ giữa tôi và Văn Khâm Thời còn trở nên xa lạ, lạnh nhạt hơn cả lúc mới liên hôn.
Tôi nghĩ mình sẽ cứ thế sống không nóng không lạnh với Văn Khâm Thời, cho đến khi hợp tác giữa nhà họ Văn và nhà họ Hạ chấm dứt.
Đến lúc đó, ly hôn hòa bình, cả hai cùng vui vẻ.
Nhưng tôi không ngờ.
Tôi lại bắt gặp Văn Khâm Thời bị người khác quấy rầy.
Người đó tôi biết, Trần Thần, nhị thiếu gia nhà họ Trần, Alpha, cũng là một tay chơi nổi tiếng.
Ban đầu tôi không định xen vào.
Nhưng hai người họ dường như đã xảy ra tranh cãi, Trần Thần có vẻ đã nổi nóng, giọng lớn đến mức tôi đi qua cách đó mấy mét cũng nghe thấy.
Tôi còn nghe thấy tên mình.
“Cậu và Hạ Lưu Tranh chẳng qua là liên hôn thương mại! Bây giờ hai người thậm chí còn chưa đánh dấu tạm thời, căn bản không tính là gì… ”
Văn Khâm Thời hơi nhíu mày, giọng điệu lạnh lùng, hoàn toàn khác với sự dịu dàng khi nói chuyện với tôi: “Không liên quan đến cậu.”
Trần Thần càng tức giận hơn, nghiến răng nghiến lợi: “Văn Khâm Thời! Nếu không phải vì khuôn mặt này của cậu, cậu nghĩ tôi sẽ l.i.ế.m láp cậu một cách sốt sắng như vậy sao!”
Hắn cố tỏ ra không quan tâm, không đạt được liền bắt đầu bôi nhọ: “Văn Thính Gián còn nói với tôi, cậu chẳng qua chỉ là con riêng, mấy năm trước nếu không phải vì phu nhân nhà họ Văn thấy cậu là Omega, còn có giá trị liên hôn nên mới giữ lại, thêm việc Văn Thính Gián không muốn gả cho nhà họ Hạ, bằng không chuyện hôn sự với nhà họ Hạ làm gì đến lượt cậu? Haiz, cậu nói xem, nếu Hạ Lưu Tranh biết cậu ngay cả người nhà họ Văn chân chính cũng không phải, cùng lắm chỉ là một con cờ bị bỏ đi, liệu hắn ta còn đồng ý cuộc hôn nhân này không?”
“Thế nên, tôi khuyên cậu ngoan ngoãn một chút, đi theo tôi không tốt hơn sao? Ít nhất tôi nhìn trúng không phải nhà họ Văn, mà là cậu…”
Tôi không thể nghe thêm nữa, bước đến, lớn tiếng cắt ngang những lời bẩn thỉu của hắn: “Ô kìa, đây không phải Trần nhị thiếu sao?”
Tôi nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay Văn Khâm Thời, kéo cậu ấy ra sau lưng, đối mặt với Trần Thần, cười như không cười: “Trần nhị thiếu hôm nay rảnh rỗi ở đây làm gì?”
Không đợi hắn trả lời, tôi lại “sực tỉnh”: “Ồ đúng rồi, trí nhớ của tôi kém quá, mấy hôm trước cha cậu vừa đưa về một người con trai gần bằng tuổi cậu, à không, phải gọi là Trần đại thiếu mới đúng, trong nhà có thêm người làm việc, nên cậu mới rảnh rỗi như vậy à?”
Giải thích một chút, cha họ Trần đưa về một người con riêng, xếp thứ nhất, ông Trần còn rất trọng dụng hắn ta, vừa về đã cho vào công ty nhà họ Trần, đẩy Trần Thần ra khỏi tầng quản lý cốt lõi.
Trần Thần nghiến răng: “Hạ Lưu Tranh!”
Tôi phẩy tay: “Tôi cứ thắc mắc sao hôm nay bên tai cứ ồn ào mãi, hóa ra là chó sủa không ngừng.”
Trần Thần cố gắng hít thở sâu, liếc nhìn Văn Khâm Thời phía sau tôi, đột nhiên nghĩ ra điều gì đó: “Ha, nói nghe hay lắm, mày còn không chịu đánh dấu tạm thời cho cậu ta, giờ lại ra vẻ làm gì? Ồ, tao biết rồi, đợi tụi mày ly hôn, tao sẽ quay lại theo đuổi cậu ta, được chưa? Thế đã đủ cho Hạ thiếu mày thể diện chưa?”
Tôi không biểu cảm: “Ai cần thể diện của mày.”
Đây chỉ là một lần tôi bắt gặp.
Và biết đâu Văn Khâm Thời đã bị người khác nói đi nói lại hết lần này đến lần khác ở những nơi tôi không thấy.
Dư luận là một vũ khí g.i.ế.c người vô hình.
Nghĩ đến đây, tôi lần đầu tiên cảm thấy tức giận, và càng cảm thấy có lỗi với Văn Khâm Thời.
Tay phải hạ xuống, thuận theo lòng bàn tay, mười ngón tay đan chặt, tay trái ấn vào sau gáy cậu ấy, tôi nhẹ giọng xin lỗi: “Xin lỗi nhé.”
Một tiếng “chụt.”
Tôi hôn lên khóe môi cậu ấy.
Văn Khâm Thời: “!”
Ánh mắt đầy sát khí ban đầu nhìn Trần Thần chợt khựng lại, chuyển sang dính chặt vào bóng lưng tôi.
