Đầu óc tôi ngừng hoạt động.
Cái vấn đề quái quỷ gì vậy?
Với lại.
Anh ta có phải hiểu lầm gì không?
Đợi đến khi anh ta nghiến răng nghiến lợi ném Thẩm Trì Dã ra khỏi căn hộ, tôi mới hoàn hồn lại.
Sự sợ hãi dâng lên sau đó.
Lương Dực Thư phát hiện ra đứa bé rồi.
Anh ta có g.i.ế.c c.h.ế.t đứa bé không... cả tôi nữa?
Lưng tôi lạnh toát, ôm bụng lùi về phía sau.
Lương Dực Thư nhìn rõ sự sợ hãi trong mắt tôi, không tiến lên ép buộc, đứng tại chỗ cười tự giễu.
Anh ta trầm giọng nói: "Đứa bé này là của em, tôi sẽ không g.i.ế.c c.h.ế.t nó, em yên tâm."
"Vậy, vậy bây giờ anh..."
Khẩu s.ú.n.g sáng loáng đang được bàn tay nổi gân xanh của anh ta nắm chặt.
Rồi đột ngột đập mạnh xuống bàn, anh ta nghiến răng phun ra mấy chữ:
"Nhưng sau khi nó ra đời, tôi không thể đảm bảo sẽ không g.i.ế.c c.h.ế.t cha của nó."
"..."
