Đến ngày hẹn vào thứ Sáu.
Tôi đặc biệt thay một chiếc áo phông cũ kỹ đã bạc màu, kết hợp với quần jeans màu sáng, khoác một chiếc túi vải bố rồi lên đường.
Trông tôi giống hệt một sinh viên vô hại và túng thiếu.
Giang Diễn sống trong khu dân cư cao cấp nhất trung tâm thành phố, an ninh nghiêm ngặt.
Tôi đọc số nhà anh ta cho, bảo vệ gọi điện xác nhận một lần mới cung kính cho tôi đi qua.
Tôi gõ cửa.
Cửa mở.
Giang Diễn mặc áo sơ mi trắng, đeo kính gọng vàng, đứng ở cửa.
Anh ta nhìn thấy tôi, đôi mắt sau cặp kính hơi híp lại, ánh mắt sắc lẹm khiến da tôi hơi căng lên.
"Em xin lỗi anh, em đến muộn rồi."
Tôi cúi đầu, giọng nói nhỏ đến mức gần như không nghe thấy, trông có vẻ rụt rè sợ sệt.
Anh ta không nói gì, nghiêng người mời tôi vào.
Giang Diễn bảo tôi ngồi xuống ghế sofa trong phòng khách, rót cho tôi một cốc nước ấm.
Anh ta im lặng một lát, bỗng hỏi: "Em tên là gì?"
Cái tên Lâm Triệt ngu ngốc kia, vậy mà ngay cả tên thật cũng không nói cho người ta biết.
"Mộ Nhiên."
"Mộ Nhiên à..."
Anh ta thì thầm lặp lại tên tôi với một nụ cười.
Anh ta không ngồi xuống, mà quay người lấy ra một chiếc hộp y tế, lấy ra một đôi găng tay cao su mới tinh và một chiếc ống nghe.
Anh ta đeo găng tay, bước về phía tôi, ngồi đối diện tôi với hai chân bắt chéo, tư thế thư thái nhưng lại mang đến một áp lực vô hình.
"Em và hình dung của anh... hơi khác."
Anh ta chậm rãi mở lời, ánh mắt dừng lại ở cổ áo phông hơi bạc màu của tôi.
Tim tôi đập mạnh, tưởng rằng anh ta đã nhìn ra điều gì đó.
Tôi căng thẳng nắm chặt góc áo, "Thật sao ạ? Khác ở điểm nào?"
Anh ta đẩy gọng kính, khóe môi nở một nụ cười đầy ẩn ý: "Trên mạng em hoạt bát hơn một chút."
Tôi lập tức làm theo kịch bản đã chuẩn bị, khẽ cúi đầu, mặt ửng hồng, nhỏ giọng giải thích: "Đó là vì... trên mạng không thấy anh, nên em không căng thẳng đến thế."
【Diễn! Cứ diễn đi! Xem mày diễn được bao lâu!】
【Đến rồi đến rồi! Thợ săn bắt đầu săn mồi rồi! Hắn lấy ống nghe ra rồi! Xấu hổ quá, có phải là loại kiểm tra mà tôi đang nghĩ không?】
【Cài đặt nhân vật của Bé Cưng Triệt là tim không tốt, Giang Diễn định mượn cớ kiểm tra sức khỏe để ăn đậu hũ đây này!】
Tôi phớt lờ các bình luận, trong lòng biết rõ cái gọi là "kiểm tra sức khỏe" này mới là phần quan trọng nhất.
Tôi cố gắng thuyết phục bản thân rằng, vì sự tự do vĩnh viễn, hy sinh một chút không đáng kể.
Ánh mắt Giang Diễn không rời khỏi tôi nửa ly, anh ta đeo ống nghe lên cổ, hơi nghiêng người về phía trước.
"Đừng căng thẳng, thả lỏng một chút,"
"Chỉ là kiểm tra đơn giản thôi, nghe nhịp tim của em."
Vừa nói, ngón tay thon dài của anh ta nhẹ nhàng nắm lấy cổ áo phông của tôi, kéo xuống một chút.
Cơ thể tôi lập tức cứng đờ, có thể cảm nhận rõ ràng nhiệt độ đầu ngón tay anh ta truyền qua lớp vải mỏng.
Anh ta đặt đầu ống nghe lên n.g.ự.c tôi, m.á.u toàn thân tôi như dồn hết lên đỉnh đầu vào khoảnh khắc đó.
"Ừm... nhịp tim rất nhanh."
Anh ta ghé sát tai tôi, hơi thở nóng rực, "Nhiên Nhiên, em đang căng thẳng à?"
Bàn tay kia của anh ta dường như vô tình đặt lên vai tôi, đầu ngón tay nhẹ nhàng xoa xoa xương quai xanh của tôi.
Tôi run mạnh một cái, như bị bỏng mà quay đầu đi, né tránh ánh mắt anh ta.
"Em... em lần đầu tiên bị con trai làm thế này..."
Tôi tỏ ra vừa tủi thân vừa bối rối.
Không sao đâu Mộ Nhiên, mày làm được mà, nhẫn nhịn một chút thì chuyện lớn mới thành.
Động tác trên tay Giang Diễn khựng lại, anh ta ngước nhìn khuôn mặt đỏ bừng và đôi mắt hơi ướt của tôi.
Vài giây sau, anh ta đứng thẳng dậy, tháo ống nghe ra, khôi phục lại vẻ khách sáo.
"Là anh đường đột rồi."
Anh ta nhẹ giọng nói.
Trước khi tôi rời đi, khi tôi đi đến chỗ cửa, anh ta gọi tôi từ phía sau.
"Mộ Nhiên."
Tôi quay đầu lại, thấy anh ta dựa vào tường, tay đang nghịch một chiếc chìa khóa.
"Cũng muộn rồi, ký túc xá sắp đóng cửa."
Anh ta lắc lắc chiếc chìa khóa trong tay, khóe môi nở nụ cười nhẹ, "Nếu không ngại, tối nay có thể..."
Lời chưa nói hết, nhưng tôi ngay lập tức hiểu ý anh ta.
Tôi lắc đầu mạnh.
"Không, không cần đâu anh! Em phải về trường! Sẽ bị kiểm tra phòng mất, em đi ngay đây!"
Tôi gần như là chạy trối chết, ngay cả lời chào tạm biệt cũng nói lắp bắp.
【Tuyệt vời! Là một pháo hôi mà hắn lại có được khoảnh khắc cao trào trong đời, vậy mà lại từ chối nam chính số một! Điều này đồng nghĩa với việc từ chối "vé cơm dài hạn" là Giang Diễn!】
【Cao! Quá cao! Chiêu lùi một bước để tiến hai bước này đã khơi dậy hoàn toàn hứng thú của tên Đồ Tể rồi!】
【Xong rồi xong rồi, Giang Diễn hình như thực sự mắc câu rồi, ánh mắt hắn nhìn Mộ Nhiên sắp kéo thành sợi luôn rồi!】
Phía sau, Giang Diễn nhìn bóng lưng hoảng loạn của tôi, từ từ thu chiếc chìa khóa vào túi, nụ cười trên khóe miệng càng sâu hơn.
Rất tốt, là một chú cừu non sạch sẽ, chưa bị bất kỳ ai chạm vào.
Càng thú vị hơn.
Rời khỏi nhà Giang Diễn, tôi chạy một lúc lâu mới dừng lại, thở phào nhẹ nhõm, tự nhận thấy mình đã thể hiện rất tốt.
Cuối cùng cũng giải quyết xong một người.
Vừa định lấy điện thoại gọi xe về, WeChat lại bật lên một tin nhắn.
Là của người được lưu tên là "Lốp dự phòng số hai: Tạ Chu" – tên vận động viên thể thao.
Tạ Chu: 【Ra ngoài chơi đi.】
Tôi trả lời: 【Hơi muộn rồi, mai nhé?】
Tạ Chu: 【Lại mai? Không được, hôm nay phải đến! Cho cậu mười phút.】
Không đợi tôi từ chối, một định vị và một bức ảnh đã được gửi đến.
Trong ảnh, Tạ Chu cởi trần, mồ hôi chảy dọc theo đường nét cơ bụng rõ ràng, phông nền là đám đông hò hét và một góc sàn đấu quyền anh.
Anh ta nhìn vào ống kính, thách thức nhếch môi, toát lên vẻ hoang dã.
Bình luận lúc này lại lơ lửng hiện ra.
【A a a! Nam chính số hai hoang dã quá! Tôi yêu c.h.ế.t mất!】
【Mộ Nhiên cái tên yếu ớt này chắc chắn không dám đi, nơi đó là sàn đấu quyền anh ngầm đấy, dọa c.h.ế.t hắn rồi.】
Tôi l.i.ế.m môi khô khốc vì căng thẳng ban nãy.
Sàn đấu quyền anh ngầm? Cái này không phải là "hoang dã" bình thường nữa rồi!
Tôi hơi chùn bước, dù sao tôi cũng chỉ là một pháo hôi.
Nhưng... không vào hang cọp sao bắt được cọp con!
