Tôi trở thành “vật dẫn thuốc hình người” của Lệ Yến Từ.
Chuyện này xảy ra rất đột ngột, nhưng lại hợp lẽ tự nhiên.
Kể từ đêm đó, Lệ Yến Từ phát hiện chỉ cần tiếp xúc với tôi, tin tức tố hỗn loạn trong cơ thể hắn có thể được bình ổn.
Thậm chí còn hiệu quả hơn cả “thuốc giải chính hãng” Sở Lân.
Mặc dù miệng hắn không nói, nhưng cơ thể rất thành thật.
Ví dụ như bây giờ.
Trong thư phòng.
Lệ Yến Từ ngồi sau bàn làm việc xử lý tài liệu.
Còn tôi, bị buộc phải ngồi trên đùi hắn.
Điều này thật vô lý.
Tôi đâu phải là cái móc treo.
“Lệ tổng, như vậy ngài không thấy... hơi chật sao?”
Tôi cố gắng nhích cái m.ô.n.g cứng đờ của mình.
“Đừng nhúc nhích.”
Lệ Yến Từ không ngẩng đầu.
Một tay giữ chặt eo tôi, tay kia vẫn ký vào tài liệu.
“Cử động nữa thì ở ngay đây xử lý cậu.”
“Ồ.”
Tôi ngoan ngoãn ngồi yên.
Dù sao người chịu thiệt cũng không phải là tôi.
Cơ đùi của Lệ Yến Từ săn chắc, dựa vào còn thoải mái hơn cả ghế.
Hệ thống râm ran trong đầu tôi.
【Ký chủ! Bây giờ cậu đúng là một sủng phi rồi!】
“Cậu xem vẻ dính người này của đại phản diện, không biết còn tưởng cậu là vai chính Thụ đấy!”
“Câm miệng.”
Tôi mắng thầm trong lòng.
“Cái phúc khí này tặng cho cậu, cậu có muốn không?
“Mỗi ngày đều nơm nớp lo sợ, sợ rằng một ngày nào đó tên điên này chán ghét, sẽ xẻ tôi ra thành tám mảnh ném cho chó ăn.”
Đây chính là bên vua như bên cọp.
Cảm xúc của Lệ Yến Từ rất không ổn định.
Giây trước còn đang ve vãn với cậu, giây sau có thể lật mặt không nhận người.
Hai hôm trước có một quản lý báo cáo công việc mắc chút lỗi nhỏ, ngay lập tức bị hắn ấn đầu vào bể cá.
Suýt c.h.ế.t đuối.
Tôi đứng bên cạnh nhìn mà tim đập chân run.
Lệ Yến Từ quay đầu nhìn tôi, trên mặt vẫn còn mang theo nụ cười.
“Sợ sao?”
Tôi làm sao dám nói sợ.
Chỉ có thể cứng rắn đưa khăn cho hắn lau tay.
“Không sợ, Lệ tổng làm gì cũng đúng.”
Đây là quy tắc sinh tồn của tôi trong thế giới này.
Thuận theo.
Tuyệt đối thuận theo.
Nhưng tôi phát hiện, Lệ Yến Từ dường như không thích bộ dạng này của tôi.
Mỗi lần tôi nói những lời như vậy, hắn đều nhíu mày, sau đó giày vò tôi càng dữ dội hơn.
Cứ như đang trút giận vì sự bất mãn nào đó.
“Đang nghĩ ai?”
Lệ Yến Từ không biết từ lúc nào đã đặt bút xuống, đang nhìn chằm chằm tôi với ánh mắt thâm trầm.
“Sở Lân?”
Lại là cái tên này.
Mấy ngày nay tần suất hắn nhắc đến cái tên này cao đến mức không thể tin được.
Hình như không nhắc thì không thoải mái.
“Không nghĩ đến cậu ấy.”
Tôi thở dài.
“Đang nghĩ đến eo của tôi.”
“Lệ tổng, lực tay của ngài lớn quá, vết bầm tím hôm qua bóp ra còn chưa tan hết đâu.”
Vừa nói, tôi vừa vén áo lên.
Bên hông quả nhiên có một vết bầm tím, trông vô cùng chói mắt trên làn da trắng nõn.
Ánh mắt Lệ Yến Từ rơi vào đó, màu mắt lập tức sâu hơn.
“Đau?”
“Đau.”
Tôi rất thành thật.
“Vậy lần sau nhẹ tay hơn.”
Lời này thật vô nghĩa.
Nếu lời hắn nói trên giường có thể tin được, lợn mẹ cũng có thể trèo cây.
Đôi khi tôi còn nghi ngờ, có phải hắn coi tôi là vật thế thân của Sở Lân không.
Dù sao trong nguyên tác, hắn đối với Sở Lân là yêu mà không được, muốn chạm vào lại không dám chạm.
Bây giờ có tôi tự dâng đến cửa này, còn không nhanh chóng trút hết đi cho đã.
“Kỷ Kiều.”
Hắn đột nhiên gọi tên tôi.
Điều này rất hiếm.
Bình thường hắn hoặc là bảo tôi cút, hoặc là trực tiếp động tay động chân.
“Vâng?”
“Tại sao cậu không phản kháng?”
Hắn nhìn chằm chằm vào mắt tôi, như muốn nhìn thấu tâm can tôi.
“Nếu là Sở Lân, cậu ta đã tát tôi một cái rồi.”
Tôi sững sờ.
Sau đó cười.
“Lệ tổng, ngài cũng nói rồi, đó là Sở Lân.
“Cậu ta là cục cưng trong tim của Lệ Hàn Xuyên, là... ánh trăng sáng của ngài.
“Cậu ta có vốn để làm loạn, có vốn để giận dỗi.
“Tôi có gì?”
Tôi dang tay, giọng điệu tự giễu.
“Tôi chỉ là một người tồi không từ thủ đoạn leo lên giường người khác, chỉ vì muốn sống sót.”
Ánh mắt Lệ Yến Từ đột nhiên co lại.
“Câm miệng.”
Hắn cúi xuống hôn tôi.
Răng va vào môi, vị m.á.u tanh lan tràn trong khoang miệng.
Tôi không giãy giụa, mặc kệ hắn phát điên.
Dù sao cũng quen rồi.
Trong cuốn sách này, cả tôi và Lệ Yến Từ, thực ra đều là những người đáng thương.
Chỉ là hắn là kẻ điên, tôi là kẻ ngốc.
Rất xứng đôi.
