Cùng với cái ôm đó.
Đầu tôi đột nhiên đau nhói.
Giống như có thứ gì đó đang bị cưỡng ép nhét vào.
Và có thứ gì đó đang bị cưỡng ép xóa đi.
“Hệ thống! Đầu tôi đau quá!”
Tôi ôm đầu lăn lộn trong hư vô.
“Chuyện gì đang xảy ra vậy?!”
Giọng hệ thống cũng trở nên đứt quãng, đầy kinh hãi.
【Cảnh báo! Cảnh báo!】
【Dữ liệu ký ức của Ký chủ xảy ra xung đột nghiêm trọng!】
【Phát hiện nút lịch sử bị thay đổi!】
【Đang tạo lại dòng thời gian...】
Những ký ức đen tối về sâu trong con hẻm bắt đầu trở nên mơ hồ.
Cảm giác ghê tởm, tiếng khóc tuyệt vọng, đều dần tan biến.
Thay vào đó.
Là một vòng tay ấm áp.
Là một đôi tay đầy m.á.u nhưng vô cùng dịu dàng.
Là một bóng lưng ngồi trên xe lăn, chắn cho tôi mọi bão táp.
Ký ức đang tái tổ hợp với tốc độ chóng mặt.
Tôi thấy “quá khứ” của tôi và Lệ Yến Từ.
Hắn không đưa tôi về nhà.
Vì hắn biết cái nhà đó còn giống địa ngục hơn.
Hắn đưa tôi đến bệnh viện, xử lý vết thương.
Rồi đưa tôi đến nơi ở tạm thời của hắn.
Một nhà trọ nhỏ.
Hắn dường như rất xa lạ với thế giới này.
Không có căn cước, không có tiền.
Nhưng hắn không biết kiếm đâu ra một ít tiền, tám phần là làm việc phi pháp.
Hắn bắt đầu lập nghiệp trong thế giới này.
Ngay cả khi là một người tàn tật, ngay cả trong thời đại xa lạ này.
Lệ Yến Từ vẫn là Lệ Yến Từ.
Cái tính cách tàn nhẫn và đầu óc kinh doanh đó ở đâu cũng hữu dụng.
Tôi thấy hắn chu cấp cho tôi đi học.
Đưa đón tôi mỗi ngày.
Những tên lưu manh đó không bao giờ dám xuất hiện trước mặt tôi nữa.
Vì nghe nói khu này có thêm một tên què tàn nhẫn, ai dám động đến người của hắn, hắn sẽ phế một cái chân của người đó.
Tôi thấy tôi thi đậu đại học.
Ngày nhận được giấy báo trúng tuyển, tôi phấn khích nhào vào lòng hắn.
Gọi hắn: “Chú Lệ!”
Hắn mặt đen lại sửa lời tôi: “Gọi anh.”
Hoặc là: “Gọi chồng.”
Đương nhiên, tôi lúc đó chỉ dám gọi anh.
Chỉ là mẹ tôi cuối cùng vẫn mất.
Mặc dù Lệ Yến Từ đã can thiệp từ rất sớm.
Nhưng dường như có một sức mạnh vô hình nào đó đang ngăn cản hắn.
Với sự đồng hành của Lệ Yến Từ, những trải nghiệm từng khiến tôi đau đớn tột cùng.
Những quá khứ khiến tôi sa ngã thành nam chính PO văn.
Tất cả đều biến mất.
Giống như bị một bàn tay lớn, nhẹ nhàng xóa đi tất cả những vết nhơ.
Vẽ lại một bức tranh tươi đẹp.
