“Có thể có vấn đề gì được chứ?”
“Chẳng qua là cô cháu gái nhỏ của anh thích em thôi.”
“Đây không phải lần đầu tiên cô ấy đòi người, chỉ là trước đây thằng nhóc kia không đồng ý thôi.”
Phó Minh Lãng kéo kéo má tôi.
“Em đó, chính là sinh ra quá yêu nghiệt, nam nữ đều bị em thu hút.”
Nam nữ đều bị thu hút.
Tim tôi đập thịch một cái.
“Chú út nói gì vậy, cháu là trai thẳng mà.”
“Ồ? Thật sao?”
Lại là câu này!
Hai chú cháu nhà này sao lại thích dùng câu này để dọa người vậy!
May mà anh ta nhanh chóng đổi đề tài:
“Nói đi nói lại, nếu cả hai cặp đôi đều thành, cái cách xưng hô này đúng là phiền phức.”
“Em nên gọi nó là em rể, hay gọi nó là anh trai đây?”
Tôi thở dài.
“Chú út à, chú đừng trêu cháu nữa, mau giúp cháu nghĩ cách từ chối cuộc hôn nhân này đi.”
Kiếp trước là tình nhân, kiếp này thành anh em rể sao?
Thật quá hoang đường!
“Ê ê ê, khoan đã.”
Đôi mắt hoa đào của anh ta ánh lên ý cười, vừa thật vừa giả than phiền:
“Hàn Châu vì chuyện vai vế mà gọi anh là chú út thì còn chấp nhận được, sao em cũng theo nó gọi anh như vậy, anh đâu có lớn hơn em bao nhiêu.”
“...”
“Ha ha ha, cái bộ dạng em nghẹn lời này, càng đáng yêu hơn.”
Phó Minh Lãng cười đùa, đột nhiên mắt sáng lên.
“Aiz, anh nghĩ ra cách rồi, đảm bảo Đồng Tâm sẽ biết khó mà lui.”
