Lần thứ hai tỉnh dậy.
Toàn thân khoan khoái, quần áo cũng được thay.
Phó Minh Lãng ngồi bên giường, cúi đầu xem điện thoại.
Tôi bối rối hỏi câu hỏi vẫn luẩn quẩn trong đầu trước khi ngất:
“Anh là... anh là gay?”
“Ừ, đúng vậy.”
Anh ta cất điện thoại đi, lặp lại:
“Anh là đồng tính luyến ái.”
“... Sao anh không nói với tôi?”
“Em cũng đâu có hỏi.”
Vì anh ta quá thẳng thắn, ngược lại khiến tôi trở nên chuyện bé xé ra to.
Tôi tìm chuyện để nói:
“Cảm ơn anh đã thay quần áo giúp tôi.”
Nói xong, tôi muốn cắn lưỡi mình.
Thật là một câu nói ngớ ngẩn.
Anh ta lại trêu chọc:
“So với chuyện này, em nên cảm ơn anh về chuyện này hơn.”
Nói rồi, anh ta lắc lắc điện thoại về phía tôi.
Trong video.
Tôi trong trạng thái mơ hồ cầu xin anh ta cắn vào sau gáy mình.
“Mạnh hơn một chút... chính là chỗ đó... cắn mạnh xuống nữa.”
Rõ ràng chỉ là nghĩa đen, nhưng lại khiến người nghe mặt đỏ tim đập.
Phó Minh Lãng cười đùa:
“A Ly, anh là người đứng đắn đấy nhé.”
“Bây giờ bị ép phải chơi trò nặng đô như vậy với em, em có phải nên cảm ơn anh thật tốt không?”
Tôi lắp bắp:
“Anh... anh muốn tôi cảm ơn anh như thế nào?”
Phó Minh Lãng ghé sát lại, đôi mắt cười cong cong.
“Lấy thân báo đáp, được không?”
Đáp lại anh ta, là một tiếng động lớn.
Cùng với những lời nói ám muội của tôi trong video, là tiếng chất vấn gay gắt của Phó Hàn Châu:
“Hai người đang làm gì?”
