LẼ NÀO ANH ẤY YÊU TÔI CHỈ VÌ TIN TỨC TỐ

Chương 22: Cùng Nguyệt

Nam Nịnh Nguyệt tỉnh lại trên chiếc ghế sô pha trong văn phòng, đầu anh đau nhức.

Hồi tưởng lại những chuyện xảy ra đêm qua, nước mắt khô trên khóe mắt nhắc nhở anh rằng, anh phỏng chừng lại nhớ nhung Hứa Đồng Tiêu.

Kể từ 5 năm trước, mỗi khi đến kỳ động dục, anh sẽ xuất hiện ảo giác.

Anh nhìn Hứa Đồng Tiêu lần lượt bước đi trước mặt mình. Anh sẽ tỏ tình với Hứa Đồng Tiêu, xin lỗi, đòi hỏi tin tức tố, thậm chí nhiều hơn từ ảo ảnh không tồn tại.

Rất chân thật, nhưng cũng chỉ là ảo tưởng mà thôi.

Nam Nịnh Nguyệt dự định ngày mai lại đi bệnh viện một chuyến. Khi đứng dậy, anh thấy một ly cà phê còn nóng đặt trên bàn.

Nam Nịnh Nguyệt đi ra khỏi văn phòng, nhìn thấy đồng nghiệp đang phát trà sữa, phỏng chừng là do nhân viên mang đến.

Nam Nịnh Nguyệt cảm thấy Hứa Đồng Tiêu hôm nay có chút kỳ lạ. Trước đây Hứa Đồng Tiêu luôn xa cách và xa lạ, nhưng hiện tại Hứa Đồng Tiêu nhìn anh bằng một ánh mắt rất phức tạp.

Anh không hiểu.

Anh nhận lấy tài liệu, nhìn lướt qua. Điện thoại nhận được tin nhắn từ Hứa Đồng Tiêu: “Nhớ khử trùng.”

Nam Nịnh Nguyệt giơ tay nhìn, quả nhiên phát hiện giữa ngón út và ngón áp út có một vết thương nhỏ.

Thật sự có một vết thương, nhưng không cần thiết phải khử trùng. Tuy nhiên, dựa trên phép lịch sự, anh trả lời: “Đã biết.”

Nam Nịnh Nguyệt nhìn tài liệu rất lâu, không mệt mỏi như những kỳ động dục trước. Hôm qua tin tức tố gần như rò rỉ ra ngoài, suýt chút nữa không kiểm soát được.

Hứa Đồng Tiêu hẳn là đã ngửi thấy, nhưng vẻ mặt không hề bận tâm của Hứa Đồng Tiêu làm anh thở phào nhẹ nhõm.

Nam Nịnh Nguyệt vào nhà vệ sinh tiêm thuốc ức chế, rồi đi đến bồn rửa mặt đánh răng. Trong gương, anh thấy một vết răng trên cổ mình, vết răng còn có chút m.á.u mờ nhạt.

Nam Nịnh Nguyệt sững sờ. Hứa Đồng Tiêu nói khử trùng, là ám chỉ cái này…

Đêm đó với Hứa Đồng Tiêu là thật.

________________________________________

Cửa văn phòng Nam Nịnh Nguyệt bị người mở ra. Nam Nịnh Nguyệt nhìn người đến. Hứa Đồng Tiêu cầm tài liệu đưa cho Nam Nịnh Nguyệt ký tên. Nam Nịnh Nguyệt nhận lấy tài liệu nhìn lướt qua.

Hứa Đồng Tiêu hỏi: “Nam giám đốc, anh không để ý đến tôi là có ý gì?”

“Hứa tiên sinh, tôi không thích xã giao không cần thiết,” Nam Nịnh Nguyệt nói một cách lạnh nhạt.

“Được… Tôi muốn hỏi một chút,” Hứa Đồng Tiêu nói với Nam Nịnh Nguyệt.

Nam Nịnh Nguyệt ngước mắt nhìn, nghe Hứa Đồng Tiêu hỏi: “Tôi chỉ muốn hỏi, sức khỏe anh ổn hơn chưa?”

Kỳ động dục bình thường của Nam Nịnh Nguyệt vốn đã khó chịu, giờ lại phải làm việc, sức khỏe Học trưởng không chịu nổi.

Nam Nịnh Nguyệt dừng lại, lịch sự trả lời: “Tôi rất ổn, cảm ơn Hứa tiên sinh quan tâm.”

Hứa tiên sinh? Thái độ xa cách này của Nam Nịnh Nguyệt là sao, không phải đã nói rõ rồi sao?

Hứa Đồng Tiêu không hiểu Học trưởng muốn làm gì.

“Không còn việc gì nữa?” Nam Nịnh Nguyệt ký xong tên hỏi.

“Không có,” Hứa Đồng Tiêu cầm tài liệu rời khỏi văn phòng Nam Nịnh Nguyệt. Ở cửa, Ân Huệ nhìn Hứa Đồng Tiêu, hỏi: “Sếp, tài liệu của tôi…”

Hứa Đồng Tiêu trả tài liệu cho Ân Huệ rồi bỏ đi.

________________________________________

Các chỉ tiêu công việc đều không tệ. Nam Nịnh Nguyệt nhìn qua, đứng dậy chuẩn bị rời đi, lại bị một người ôm vào lòng.

Anh ngửi thấy tin tức tố quen thuộc kia, nghe Hứa Đồng Tiêu hỏi: “Học trưởng, tại sao anh không để ý đến em? Chúng ta chẳng lẽ không phải đã làm hòa rồi sao?”

“Hứa tiên sinh, tôi rất mệt, hy vọng anh sẽ không làm tôi phải tăng ca,” Nam Nịnh Nguyệt nói với Hứa Đồng Tiêu.

“Học trưởng, tại sao anh lại trốn tránh em?” Hứa Đồng Tiêu không buông Nam Nịnh Nguyệt ra.

Nam Nịnh Nguyệt trầm mặc, không ôm lại đối phương, cũng không đẩy đối phương ra.

Hứa Đồng Tiêu không nghe được câu trả lời của Nam Nịnh Nguyệt, cậu chỉ nhìn vào ánh mắt xa cách của đối phương.

Cậu chỉ cười một chút, rồi buông lỏng Học trưởng.

Nam Nịnh Nguyệt cảm nhận được vòng ôm rơi vào khoảng không.

Anh nghe Hứa Đồng Tiêu nói: “Nam giám đốc, ngày mai gặp lại.”

Nam Nịnh Nguyệt chỉ nhìn, Hứa Đồng Tiêu dần dần rời khỏi tầm nhìn của anh.

 

back top