LÀ VỢ TRƯỚC PHÁO HÔI CỦA VAI CHÍNH CÔNG, TOÀN MẠNG ĐỀU ĐANG CHỜ TÔI VÀ HẮN LY HÔN

Chương 6

Sau khi Hoắc Nhiên nói ra câu này, ngay cả tinh võng cũng chìm vào giây phút im lặng.

[……………………]

[Đáng sợ quá, tim tôi vừa ngừng đập luôn]

[Trời ơi, tôi nổi hết cả da gà rồi]

[... Tôi không dám nói gì nữa]

[Tôi đã quên mất Thượng tướng trước đây trông như thế nào rồi]

[Bạn tôi ban đầu định gửi "Thượng tướng đối xử với ân nhân cứu mạng lạnh lùng quá", giờ vừa run vừa xóa sạch chữ]

[Á á á á cậu dám gửi tôi còn không dám nhìn]

[Thượng tướng là loại người trên chiến trường một trăm người có chín mươi chín người phản bội thì sẽ tự tay g.i.ế.c sạch chín mươi chín người đó, "Bạo Quân" chiến trường cậu tưởng gọi chơi à]

[Nhớ lại rồi, nhớ lại hết rồi]

[Bây giờ nhìn màn trời một cái tôi cảm thấy mình sắp bị cắt thành lát rồi]

[Nói thật, sao bạn cậu có thể gõ ra câu đó được, tiểu Omega kia chẳng phải tự nói là không cầu báo đáp, cho rằng hành vi dùng ân tình uy h.i.ế.p là hèn hạ sao]

[Cậu ta tự nói một đằng làm một nẻo, các người tin cậu ta thật sự không đòi báo đáp à. Vậy cậu ta theo về Tinh khu Trung ương tính là gì, cậu ta nhất định phải tham gia các loại yến tiệc tính là gì, ăn ở đi lại của cậu ta bây giờ cái nào mà không tính là báo đáp]

[Tính ra, tất cả những người có mặt ở đây đều nợ Thượng tướng một ân cứu mạng nhỉ]

[Lúc anh ấy bị thương nặng nhất, g.i.ế.c nhiều nhất thậm chí còn chưa thành niên]

[Đừng mắng nữa, đừng mắng nữa]

[Trời ạ, Nguyên soái, ông thật sự đã nuôi dạy học trò của mình rất tệ]

Tôi đặt ly rượu mới uống một ngụm xuống bàn, đứng dậy đi ra ngoài.

「Đi tìm Hoắc Nhiên à?」Karl trêu chọc hỏi tôi một câu, 「Giờ xem ra cậu có thể không cần vội vàng thế, dù hôm nay cậu không đến thì Hoắc Nhiên cũng chẳng có gì với tiểu Omega kia đâu.」

Tôi không dừng bước, khoảnh khắc rời khỏi chỗ nghỉ ngơi hẻo lánh này, Karl nhìn bóng lưng tôi cất cao giọng: 「Tôi đánh giá cao năng lực của cậu, sau khi tranh cử kết thúc tôi sẽ hoan nghênh cậu gia nhập đội ngũ của tôi.」

Đó là một lời mời mang tính sỉ nhục.

Anh ta đang mặc định sự thất bại của tôi.

Khung hình trên màn trời chuyển từ Hoắc Nhiên và Tô An sang tôi.

Đây là cảnh tượng nhất định sẽ xảy ra trong cốt truyện: Hoắc Nhiên trúng thuốc và hoàn thành đánh dấu tạm thời với Tô An, còn tôi sẽ mang đầy lòng căm phẫn đến bắt gian.

Trong tất cả các cốt truyện đã định, chỉ có khoảnh khắc này, chỉ có cảnh tượng này, hoàn toàn thuộc về tôi.

Tôi đi càng lúc càng nhanh, gần như chạy.

Dưới màn trời, tất cả mọi người đều ngẩng đầu nhìn cảnh này.

Trong màn đêm, những viên đá quý vụn vỡ dưới đất phát ra ánh sáng, như một dòng sông sao bị đổ úp.

Và tôi giẫm lên dòng sông sao đó mà chạy, rồi “rầm” một tiếng, đạp tung cánh cửa phòng nghỉ.

Trong phòng, Raphael với khuôn mặt đầy nước mắt ngước lên nhìn tôi.

Tôi nói: 「Muốn đi theo tôi không?」

Cùng lúc đó, một đội Beta với vẻ mặt bình tĩnh xách theo hộp thuốc nhỏ bước vào hiện trường buổi lễ, bắt đầu tiêm thuốc ức chế cho các Alpha và Omega đang bị ảnh hưởng.

Các Alpha trong Kỳ Mẫn Cảm gầm gừ đau đớn, các Omega trong thời kỳ phát tình khóc thút thít.

Nhưng Beta sinh ra đã không bị những thứ này ảnh hưởng.

Một vài Alpha mất lý trí theo bản năng muốn tấn công, Hoắc Nhiên liếc nhìn, chủ động tiết ra một tia Pheromone của mình. Pheromone cấp cao mang theo mùi m.á.u tanh lạnh lẽo bao trùm từ trên xuống dưới, những người vừa nãy còn cố gắng giãy giụa ngay lập tức bị áp chế đến không thể động đậy mảy may.

Trong quá trình chiến đấu với dị thú, Pheromone cũng là vũ khí của anh ta.

Trong những bài huấn luyện mà nói là tra tấn thì đúng hơn là giáo dục, anh ta đã học được cách kiểm soát mọi thứ trên cơ thể mình.

Chỉ là khi đối mặt với con người, anh ta hiếm khi sử dụng chúng.

Sau khi giải phóng Pheromone, anh ta lại ngẩng đầu nhìn màn trời.

 

back top