KIM CHỦ VÌ MUỐN TRẢ THÙ TÔI MÀ ĐỔI KỊCH BẢN THÀNH SONG NAM CHỦ

Chương 15

Lúc xuất viện.

Đàm Tẫn ôm một bó hoa đến.

Tôi chợt nghĩ đến điều gì đó.

Hỏi hắn.

"Trước đây, anh đã từng tặng quà cho tôi khi nào?"

"Thì, sau mỗi lần ấy, tôi đều tặng quà cho cậu mà, cậu không thèm nhìn những thứ đó, cũng không thèm nhìn tôi, chỉ nhận thẻ thôi."

"Cái đó có thể coi là quà sao?"

"Nếu không phải quà thì là gì?"

Tôi dừng lại, khó khăn nói.

"Tôi cứ nghĩ, đó là tiền mua dâm."

Hắn ta không thể tin nổi, mặt mày xanh mét, gần như sắp bùng nổ.

"Chu Toàn Cửu, cậu coi mình là m.ô.n.g vàng à?"

Tôi vội vàng tiến lên bịt miệng hắn.

Sợ hắn lại phun ra những lời thô tục.

Tôi nhanh chóng chuyển chủ đề.

"Còn nữa, lúc đó anh không cho tôi đi thăm em trai tôi."

Hắn ta lắc đầu, gỡ tay tôi ra.

"Đừng nhắc đến thằng em trai vô ơn của cậu nữa, nó dùng tiền của cậu, tiêu tốn rất nhiều tiền tìm thầy cúng, muốn đổi mạng với cậu, tôi sớm đã muốn g.i.ế.c c.h.ế.t nó rồi, vậy mà cậu lại coi nó như bảo bối mà cung phụng."

"Sao anh không nói với tôi?"

"Lúc đó cậu lại không thích tôi, nói ra, cậu cũng sẽ không tin tôi, nếu cậu tin tôi, không cần giúp em trai cậu, cậu càng sẽ không ở lại bên tôi nữa."

Hắn ta nói câu này đầy vẻ ấm ức.

Giống như một con ch.ó lớn cụp đuôi.

Tôi nắm lấy tay hắn.

"Thật ra, tôi còn một câu hỏi nữa, việc tôi vào giới giải trí cũng là do anh sắp xếp đúng không?"

Hắn ta gật đầu.

"Lúc đó, cậu không cần tiền, không cần quyền, không cần tôi, thậm chí ngay cả bản thân cậu cũng không cần nữa, nhưng tôi lại cần cậu, tôi muốn cậu sống, vì vậy, tôi nghĩ nếu có người yêu cậu, cần cậu, thì cậu sẽ sống tốt thôi."

Gió mang theo giọng nói của hắn ta từ từ thổi vào trái tim tôi.

Rất lâu, tôi không nói thêm lời nào.

Ánh sáng xuyên qua cửa sổ chiếu lên người Đàm Tẫn.

Bó hoa hướng dương trong tay hắn ta được chiếu rực rỡ vàng óng.

Đàm Tẫn thấy tôi ngây người không có phản ứng gì.

Liền đặt bó hướng dương vào tay tôi.

Kéo tôi ngồi xuống bên giường.

Hắn ta lải nhải không ngừng.

"Người bệnh nên phơi nắng nhiều một chút. Trước đây, tôi nói gì cậu cũng không nghe, tôi cứ như là một tên đại ác nhân vậy. Hừ, sau này, cậu bắt buộc phải nghe lời tôi…"

Hắn ta bận rộn dọn dẹp đồ đạc của tôi.

Nhưng tâm trí tôi lại bay bổng.

Nhớ lại rất nhiều chuyện.

Tôi nhớ lại.

Người cha ép tôi hiến thận cho em trai.

Chỉ tiếc là ông ta không được như ý.

Ông ta tự mình ghép đôi thành công.

Trước khi cha tôi chết.

Yêu cầu tôi dù có phải bán cả nội tạng cũng phải cứu sống em trai.

Sau này.

Để cứu em trai.

Tôi làm việc ngày đêm không nghỉ.

Thậm chí bán cả thân thể.

Nhưng đổi lại chỉ là lời nguyền độc địa của nó.

Từ đầu đến cuối.

Tôi chỉ nhận được sự thiên vị vô tận từ Đàm Tẫn.

Một người kiếm tiền bằng thân thể như tôi.

Lại có thể kiên cường đến không ngờ trước mặt Đàm Tẫn.

Đâu có con chim hoàng yến nào lại dám lạnh nhạt với kim chủ?

Nhưng hắn ta lại cam tâm tình nguyện.

Khóe mũi tôi đột nhiên cay xè.

Nước mắt không kiềm được trượt xuống từ khóe mắt.

Đàm Tẫn cúi xuống, hôn tôi.

"Sao lại khóc?"

Tôi không trả lời, ôm lấy hắn hôn đáp lại.

"Đàm Tẫn, chúng ta về nhà thôi."

 

 

back top