Nữ chính của tôi, Khương Dao, đang kiễng chân chuẩn bị hôn lên khóe môi tôi.
"Cắt! Cắt! Cắt! Cắt! Diễn cái gì thế hả, một tiểu thư nhà giàu mà hôn một tên hèn mọn như vậy!"
Đây đã là lần thứ bảy cảnh quay bị cắt ngang.
Đàm Tẫn, nhà đầu tư đang đứng ngoài quan sát, tháo kính râm xuống, bực bội nói.
"Để tôi dạy cô."
Đàm Tẫn cao hơn tôi một cái đầu.
Hắn ta không chút lưu tình siết chặt cằm tôi.
Dùng lực rất mạnh.
Buộc tôi phải ngửa đầu hợp tác hắn ta mới không quá đau.
Cách hôn vẫn ngang ngược, bá đạo như mọi khi.
Đạo diễn, nhà sản xuất và các đồng nghiệp khác đều đứng ngay bên cạnh.
Họ nhìn tôi và nhà đầu tư đang hôn nhau say đắm.
Cảnh tượng kỳ quái này khiến mọi người sởn cả da gà.
Tôi dùng sức đẩy Đàm Tẫn ra.
Đổi lại là hắn ta càng siết chặt gáy tôi, khiến tôi không thể né tránh.
Ánh mắt mọi người nhìn tôi đều đầy vẻ khó nói nên lời.
Thậm chí có người còn lộ vẻ đồng cảm.
Chỉ có Đàm Tẫn tỏ ra chẳng hề bận tâm, cứ như thể hắn ta thật sự chỉ đang "dạy diễn xuất".
Hắn ngẩng đầu nhìn Khương Dao.
"Thấy chưa, hôn như thế này này. Cô đóng vai thiên kim tiểu thư, thì phải hôn đến mức khiến cậu ta mặt đỏ tai hồng, không thể phản kháng."
Khương Dao gật đầu.
Tôi nhanh chóng chỉnh lại trạng thái để phối hợp với Khương Dao.
Nhưng đúng lúc Khương Dao sắp hôn lên thì…
"Cắt."
"Sao vậy ạ? Tôi thấy lần này Khương Dao diễn rất tốt mà, cô ấy cũng nắm quyền chủ động đúng như lời anh nói rồi."
Đạo diễn không nhịn được lên tiếng bênh vực nữ chính.
Đàm Tẫn bực bội ném kịch bản trong tay.
"Lấy cái kịch bản nát này lừa tôi à, mấy người nghĩ tiền tôi đầu tư là làm từ thiện chắc?"
"Nam nữ chính là máy hút bụi à? Ngày nào cũng chỉ chụt chụt chụt chụt, hết hôn lại hôn."
Bốn phía im lặng như tờ. Đạo diễn càng không dám thở mạnh.
"Ngài thấy kịch bản này nên sửa thế nào ạ?"
