Khi biết mình là thiếu gia giả, tôi vẫn còn ở trang viên của gia đình để cho cừu non ăn.
Người quản gia theo nhà họ Tống nhiều năm cung kính đón tôi về biệt thự chính. Tôi bước vào trong mà không hiểu chuyện gì. Liền thấy cha đang ôm lấy người mẹ đang nức nở. Mẹ khóc rất nhiều, cả bờ vai gầy gò không ngừng run rẩy. Người cha vốn luôn ôn hòa giờ đây trong mắt lại mang theo điều gì đó xa lạ.
Tôi có chút cẩn thận hỏi: "Sao vậy ạ? Đã xảy ra chuyện gì sao?"
Lời nói rơi xuống đất. Im lặng một lúc lâu, cha mở lời:
"Yến Yến, thực ra con không phải là con ruột của chúng ta..."
"Chúng ta chỉ phát hiện ra sau một lần xét nghiệm nhóm m.á.u trước đây."
"Mấy năm nay chúng ta vẫn luôn tìm kiếm thằng bé." Nói rồi ông dừng lại. "Chúng ta chỉ sợ con buồn nên không nói với con, gần đây, chúng ta đã tìm thấy đứa bé đó rồi."
"Hai ngày nữa nó sẽ về." Cha nhìn tôi một cách thận trọng. "Con có thể chấp nhận không?"
Lòng tôi trùng xuống, hóa ra tôi là một chú chim chiếm tổ chim khách. Tôi bình tĩnh nói: "Con sẽ dọn ra ngoài."
Khuôn mặt mẹ đầy nước mắt ngước lên từ vòng tay cha.
"Không... Yến Yến, con cũng là cục vàng của mẹ mà."
"Không ai đi cả, con đối xử tốt với em trai con một chút được không?"
Nói rồi mẹ lại bắt đầu luyên thuyên. Giọng điệu đầy sự xót xa.
"Em trai con từ nhỏ đã chịu nhiều khổ cực, các con nhất định phải hòa thuận với nhau."
"Đều tại mẹ... tại mẹ không bảo vệ được thằng bé." Nói xong lại òa khóc.
Nhưng lòng tôi lại đau xót vô cùng. Tôi tê dại trở về phòng. Ngẩn ngơ nhìn những đôi giày thể thao, máy chơi game đời mới nhất. Tất cả những thứ này đều không thuộc về tôi.
Đột nhiên, tôi nghĩ đến những người anh em của mình. Bởi vì gia tộc của chúng tôi đều ngang tài ngang sức ở thành phố S. Cho nên ở trường chúng tôi được gọi chung là F4, bất kể khó khăn gì, chúng tôi cũng sẽ cùng nhau vượt qua.
Khi định gọi điện, tay tôi khựng lại. Tôi là thiếu gia giả nhà họ Tống. Liệu tôi còn tư cách đứng sánh vai cùng họ nữa không.
Đang suy nghĩ một cách chán nản. Giây tiếp theo, cuộc gọi nhóm của ba gã đó đã gọi đến. Một dòng nước ấm chảy qua tim tôi, dù thế nào đi nữa. Tình bạn giữa tôi và ba người họ là thật.
Thế là tôi nhận cuộc gọi video. Trên màn hình hiện lên khuôn mặt của ba người.
Tạ Thời đeo kính gọng vàng, để tóc dài, trông nho nhã lịch sự. Còn Chu Bá Xuyên thì cao ráo, là đội trưởng đội bóng rổ của trường, nhưng lại ít nói. Người cuối cùng là Hứa Niên, cậu chàng chó con năng động với mái tóc xoăn nhẹ. Cởi mở và nhiệt tình.
Tôi lộ mặt, da tôi trắng như tuyết, hễ hơi đỏ một chút là thấy rõ ngay. Trên trán còn có một nốt ruồi son. Giống như dấu hiệu mà ông trời cố ý đánh dấu cho tôi.
Tôi lười biếng nằm bò trên giường nhìn vào ống kính. "Sao vậy?"
Tạ Thời nâng kính gọng vàng, ánh mắt lộ ra nụ cười dịu dàng: "Yến Yến, sắp đến Quốc khánh rồi, chúng ta đi chơi ở trang viên bên Anh một chuyến đi."
Hứa Niên cười ha hả hưởng ứng: "Đúng vậy, đúng vậy, nghe nói bây giờ ở đó có rất nhiều nấm, việt quất mà không ai hái."
"Trải nghiệm cảm giác làm nông dân tự nhiên ha ha ha." Vừa nói, Hứa Niên vừa lắc mái tóc xoăn bồng bềnh của mình.
Tôi khẽ cười, đưa mắt nhìn Chu Bá Xuyên vẫn chưa mở lời. Trên mặt cậu ấy còn vài giọt mồ hôi, phía sau là phòng tập bóng rổ. Có vẻ là đang chơi thì bị gọi đến để gọi video. Cậu ấy cầm khăn lau mặt. Khẽ gật đầu.
"Yến Yến muốn đi thì cứ đi."
Tôi nhìn ánh mắt mong đợi của ba người, nghẹn lời. Tôi không thể đồng ý. Nếu là trước đây, tôi chắc chắn sẽ vội vàng đồng ý ngay. Nhưng giờ thân phận thiếu gia giả của tôi đã bị vạch trần. Ai biết vài ngày nữa tôi có bị đuổi khỏi nhà họ Tống hay không. Dù sao thì tôi ở đây vốn đã không danh chính ngôn thuận.
Vì vậy, tôi chỉ có thể chạm mũi, ngại ngùng nói: "Tôi phải xem lại đã, không biết lúc đó có rảnh không."
Khi nói câu này, tôi khó tránh khỏi lộ ra chút buồn bã. Ba người kia cũng chỉ đành bất đắc dĩ đồng ý.
Sau khi cuộc gọi kết thúc. Tạ Thời, người vốn nhạy cảm, đã nhắn tin riêng cho tôi:
【Yến Yến, sao vậy, không vui sao?】
Tôi không kể sự thật, thực ra tôi biết 99% anh ấy sẽ không vì chuyện này mà xa lánh tôi. Nhưng tôi cảm thấy ngại. Đặc biệt là có cảm giác như đang kể lể đáng thương.
Thế nên tôi chỉ trả lời: 【Không sao.】
