KẾT HÔN CHỚP NHOÁNG VỚI CHỒNG ĐẠI GIA SAU MỘT ĐÊM LĂN GIƯỜNG

Chương 5

Thực tế, Lạc Tiêu không hề có ý định ở lại nơi này lâu dài.

Anh là một kẻ du mục tự do. Mỗi năm hoặc mỗi khoảng thời gian, anh lại đổi một nơi khác hoặc bắt đầu một tuyến đường du lịch hoàn toàn mới.

Giống như anh đã trò chuyện với Ôn Nhiên không lâu trước đây, từ Xuyên Tạng, Tân Cương, Tây Bắc, cho đến trong và ngoài nước, Nam Cực, Bắc Cực—bước chân anh đã in dấu khắp nơi.

Gần đây nhất, anh vừa cùng hai người bạn kết thúc chuyến tự lái đường bộ ở Tây Tạng. Sau đó, anh đến thành phố này, tìm một công việc ở tiệm sửa xe để làm.

Thứ nhất là vì rảnh rỗi, nhàm chán; thứ hai là để tiếp tục trải nghiệm cuộc sống; thứ ba là để chờ tham gia hôn lễ của một người bạn định cư ở đây.

Lúc mới đến, anh không chắc mình sẽ ở lại đô thị cấp 1 này bao lâu. Có thể ở lại thêm một thời gian, có thể dự hôn lễ xong sẽ đi ngay, tùy hứng, tùy tâm trạng.

Vì vậy, Lạc Tiêu hoàn toàn không ngờ rằng anh, chỉ làm một công việc sửa xe bình thường, lại bị một cậu thanh niên trẻ "nhắm trúng".

Nên biết rằng, chuyến đi Tây Tạng trước đó đã khiến da anh cháy đen, thậm chí có phần thô ráp.

Ngày thường, anh không hề chú trọng vẻ ngoài, lại làm việc ở tiệm sửa xe, người lúc nào cũng dính dầu máy, lem luốc.

Với hình tượng này, cộng thêm thân phận là một thợ sửa xe bình thường, mà vẫn có người thích sao?

Điều này thực sự khiến anh bất ngờ.

Lạc Tiêu không hề tự mãn, nghĩ rằng mình quá quyến rũ. Anh đơn thuần là cảm thấy ngạc nhiên.

Mấy năm nay, ở những thành phố khác nhau, trên những hành trình tự do, anh cũng từng gặp những chuyện tương tự, phần lớn là gặp những người cùng đi phượt, cả nam lẫn nữ.

Nhưng Lạc Tiêu trước nay không để tâm, và đều từ chối hết thảy. Không gì khác, chỉ là không thích.

Không thích thì đương nhiên phải từ chối. Người khác thích những "mối tình thoáng qua" đó là chuyện của họ, anh là anh.

Nhưng lần này, hiển nhiên có chút... không, là rất khác biệt:

Anh đã không từ chối, thậm chí còn đồng ý lời mời của cậu thanh niên, rủ anh đi giúp xem xe.

Tại sao không từ chối?

Bởi vì Ôn Nhiên thực sự rất đẹp.

Lạc Tiêu thừa nhận, cuối cùng thì anh cũng chỉ là một người phàm tục.

Một người lớn lên như Ôn Nhiên, sở hữu khuôn mặt như thế, ghé sát vào bên tai mình trò chuyện, còn cười, cười ngọt ngào như vậy, lại dùng đôi mắt đẹp đẽ, thuần khiết như nai con nhìn thẳng vào mình, anh căn bản không thể chống cự nổi.

Lạc Tiêu thậm chí còn bất thường hơn: sau khi thêm WeChat, ngay tối hôm đó, anh đã lật xem hết khoảnh khắc của cậu thanh niên.

Khoảnh khắc của Ôn Nhiên chỉ hiển thị nội dung trong một tháng gần nhất.

Trong một tháng này, cậu gần như cứ hai ba ngày lại đăng một đến hai bài, phần lớn kèm ảnh.

Ảnh chụp đều là những góc độ tự chụp của Ôn Nhiên cùng các hoạt động ăn uống, vui chơi.

Từ đó có thể thấy cuộc sống của cậu phong phú và vui vẻ đến nhường nào, và cũng có thể cảm nhận rõ ràng khuôn mặt đẹp toàn diện, không góc c.h.ế.t của Ôn Nhiên.

Lạc Tiêu dựa vào đầu giường ký túc xá, cầm điện thoại, mở từng bức ảnh ra xem từ đầu đến cuối, không bỏ sót một bức nào.

Điều này đủ thấy sức hấp dẫn của khuôn mặt Ôn Nhiên đối với anh.

Anh lại mở một bức ảnh, là bức Ôn Nhiên vừa mới đăng hôm nay, hay nói chính xác hơn, là vừa mới đăng cách đây không lâu:

Trong ảnh, Ôn Nhiên nằm sấp trên vô lăng chiếc Land Rover, nghiêng đầu, gối nhẹ lên cánh tay, an tĩnh nhìn thẳng vào màn hình, như thể ánh mắt xuyên qua màn hình điện thoại, đang nhìn thẳng vào anh, người đang xem ảnh.

Lạc Tiêu mở ảnh, phóng to, kéo gần, nhìn mặt Ôn Nhiên, nhìn đôi mắt Ôn Nhiên—đẹp đến mức như được vẽ ra, khiến người ta khó lòng bỏ qua.

Lạc Tiêu cũng không ngốc, trong lòng biết bức ảnh này có lẽ là cố ý chụp cho anh xem. Anh cong môi cười một cái, nhìn thêm lần nữa, rồi thoát ảnh, nhấn thích — anh là người như vậy, nếu không phải hoàn toàn vô tâm, tự nhiên sẽ không hành động bị động đến mức không phản ứng gì — như vậy thì quá vô vị.

Không ngờ Ôn Nhiên lại càng không bị động. Nút thích vừa nhấn, chưa đầy 30 giây, dưới bài đăng đó, lại xuất hiện một bình luận mà Lạc Tiêu có thể thấy, cậu nói:

【Nhấn thích chính là thích, đúng không.】

Lạc Tiêu thấy, bật cười ngay lập tức.

Mấy năm nay, những người thích anh, chủ động theo đuổi, không ít, nhưng Ôn Nhiên tuyệt đối là người nhanh nhẹn, dứt khoát nhất.

Lạc Tiêu chợt nảy ra ý định muốn trêu chọc một chút, bèn hủy bỏ nút thích vừa nhấn.

Vừa hủy bỏ, lần này chưa đến mười giây, dưới dòng 【Nhấn thích chính là thích, đúng không】 lại xuất hiện thêm một bình luận khác của Ôn Nhiên: 【Hủy bỏ chính là để ý.】

Lạc Tiêu lại bật cười, không trêu chọc nữa, nhấn thích trở lại.

Vừa lúc trong ký túc xá có người hỏi: "Tiêu ca, thứ Tư anh nghỉ, định đi đâu chơi? Buổi tối tan ca cùng nhau hẹn ra chợ đêm không?"

Lạc Tiêu: "Không được, hôm đó tôi có việc rồi."

"Việc gì thế?" Một nam sinh khác đang chơi game trên laptop tiện miệng hóng hớt: "Hẹn với em gái nào à? Không phải Tiểu Tình đó chứ."

Nam sinh vừa hỏi Lạc Tiêu: "Mày bớt hỏi đi, là mày muốn hẹn Tiểu Tình chứ gì."

Lúc này, nam sinh thứ tư từ ngoài mở cửa phòng đi vào, vừa vào đã nói: "Đù má, một thằng bạn tao được bạn gái nó mua cho xe Mẹc rồi, ghen tị quá."

"Mày cũng tìm đại một cô bạn gái giàu có đi."

"Thôi đi, không vớt tiền của tao là may rồi."

"Mày có mấy đồng tiền dơ bẩn mà vớt chứ."

...

Lạc Tiêu tiếp tục dựa vào đầu giường lướt điện thoại, không tham gia vào cuộc trò chuyện của ba nam sinh kia.

Anh lớn tuổi hơn họ không ít, chủ đề quan tâm cũng hoàn toàn khác so với những người trẻ mới hai mươi tuổi này.

Bất quá, hồi bằng tuổi họ, Lạc Tiêu cũng không bàn tán mấy chuyện này. Năm 21 tuổi anh đang leo đỉnh Everest, năm 22 tuổi l.à.m t.ì.n.h nguyện viên ở thảo nguyên Châu Phi.

Lạc Tiêu sống tự do, giống như một con sói đơn độc.

Về phía Ôn Nhiên, cậu đã thay đồ ngủ nằm trên giường. Thấy Lạc Tiêu nhấn thích rồi lại hủy, hủy rồi lại nhấn, người vốn khó khăn lắm mới ngồi dậy khỏi giường, bỗng nhiên bật dậy ngay.

Có ý gì?!

Ôn Nhiên ôm điện thoại, chăm chú nhìn chằm chằm bài đăng đó.

Trượt tay à!?

Không phải là cố ý đấy chứ?

Nếu là cố ý, thì là có ý gì?

"Hủy bỏ chính là để ý", Ôn Nhiên ôm điện thoại gõ chữ vào màn hình. Khoảnh khắc này, nội tâm cậu còn phong phú hơn bất kỳ lúc nào trong đời.

Cậu thậm chí còn xuống giường, bế chú mèo ở cuối giường, ôm sát vào mặt, giơ điện thoại lên, tìm đủ mọi góc độ dưới ánh đèn phòng, chụp liên tục một hồi.

Chụp xong, cậu thả mèo xuống, đứng cạnh giường đăng lên khoảnh khắc chỉ mình Lạc Tiêu thấy được — Hừ, xem ta không mê c.h.ế.t ngươi thì thôi.

Cậu thậm chí hiếm hoi chỉnh sửa ảnh một chút, nhất định phải khiến bản thân trong ảnh trở nên hút hồn đến 1 phần ngàn tỷ, đẹp đến mức người khác phải điên đảo không đền mạng.

________________________________________

Thứ Tư, hai giờ chiều, Ôn Nhiên chờ Lạc Tiêu ở hầm xe nhà mới của một cô bạn gái thân — cậu đã mượn toàn bộ xe xăng của mấy người bạn, nào là Mẹc, Porsche, đỗ thành một hàng dài, ước chừng tám chiếc.

Cậu chê môi trường hầm xe nhà mẹ cậu quá kém, cố ý tìm Lư Văn Văn, mượn hầm xe của nhà mới cô ấy: Trần nhà treo đèn chùm sang trọng, mặt đất lát gạch đá lớn, ánh đèn sáng trưng, chỗ đỗ xe rộng rãi, hoàn toàn là cấu hình biệt thự cao cấp.

Theo lời Thương Qua: Ngay từ đầu đã phô trương như thế, chẳng phải cậu cắm lông lên m.ô.n.g mình, tự mình khoe mẽ à?

Đúng vậy, Ôn Nhiên đang khoe mẽ. Theo đuổi bạn đời mà, đương nhiên phải khoe khoang, thể hiện thực lực, cho Crush xem bộ lông đẹp đẽ của mình.

Hôm nay Ôn Nhiên thậm chí mặc nguyên bộ đồ hàng hiệu mới mua cuối tuần, tóc cũng được thợ tạo kiểu tỉ mỉ chải chuốt giữa trưa, đêm hôm trước còn đắp mặt nạ, ngủ sớm.

Hôm nay cậu sáng lấp lánh đến mức, ai không biết còn tưởng cậu chuẩn bị lên sân khấu debut.

Lư Văn Văn, người cho mượn hầm xe, thậm chí còn mượn cả chỗ đỗ xe của hàng xóm, đương nhiên hôm nay cũng có mặt.

Cô và Thương Qua trốn ở góc khuất của hầm, thì thầm: "Thợ sửa xe hả? Tao không hiểu nổi, sao lại thích được người như thế?"

Thương Qua cũng đang chờ đợi, trả lời: "Tao xem ảnh chụp và bức vẽ của nó rồi, đúng là nam tính thật."

"Bức vẽ?" Lư Văn Văn kinh ngạc: "Có thể khiến Ôn Nhiên vẽ phác họa? Phải cấp độ Ngô Ngạn Tổ đấy chứ?"

Nhưng nghĩ lại, cô vẫn không hiểu: "Một thợ sửa xe, có thể chơi chung với Ôn Nhiên sao?"

Thương Qua sửa lời cô: "Ngủ chung được là được rồi."

Lư Văn Văn: "Đối phương là gay không? Độc thân không? Đừng gặp phải một thằng trai thẳng đã có vợ nhé."

"Không thể nào," Thương Qua nói: "Thực lực của Ôn Nhiên mày còn không biết sao, nó đã hẹn người ta ra được, khẳng định đã xác nhận đối phương độc thân."

Lư Văn Văn: "Trai thẳng độc thân?"

Thương Qua: "Trai thẳng thì sao. Trước khi 'đi vào', thằng đàn ông nào cũng tưởng mình thẳng hết."

Lư Văn Văn "Phụt" một tiếng, che miệng, cùng Thương Qua tiếp tục chờ đợi, muốn xem chân diện mục của Crush này.

Cách đó không xa, trước đầu xe, Ôn Nhiên cúi đầu nhìn điện thoại di động.

Cậu vừa gửi cho Lạc Tiêu: 【Tôi đến hầm xe rồi, anh ở đâu thế?】

Lạc Tiêu trả lời rất nhanh: 【Vừa đăng ký, vào khu chung cư rồi.】

YES! Ôn Nhiên: 【Được, tôi chờ anh, không vội.】

Ôn Nhiên lập tức quay đầu lại, nháy mắt với Thương Qua và Lư Văn Văn, giơ tay làm ký hiệu OK: Mau tới đi.

Thương Qua cũng làm ký hiệu OK: Nhận được rồi!

"Tới rồi sao?" Lư Văn Văn rướn mắt nhìn, lay cánh tay Thương Qua.

"Nhanh rồi." Thương Qua cũng rướn mắt nhìn.

Rất nhanh, Ôn Nhiên thấy bóng dáng cao lớn rẽ vào từ lối vào hầm xe.

Mắt cậu lập tức sáng lên, giơ tay vẫy: "Bên này."

Nhìn kỹ hơn, Lạc Tiêu hôm nay ăn mặc rất thoải mái: Quần dài bình thường, áo phông đen bình thường. Sạch sẽ, mát mẻ, không còn bộ đồ lao động hay người dính dầu nhớt như ở tiệm sửa xe.

Người đàn ông cao lớn, dáng người vạm vỡ dù ẩn dưới quần áo nhưng vẫn có thể nhìn ra cơ thể cường tráng qua phom áo và tay áo ngắn. Cùng với khuôn mặt góc cạnh, sâu sắc kia, Ôn Nhiên thầm cảm thán trong lòng: Trời ơi ~~ Quá nam tính ~~

Ôn Nhiên mỉm cười, chủ động nói khi người đàn ông đến gần: "Đến đây có xa không? Chắc cũng ổn chứ, không kẹt xe."

"Cũng ổn, tôi đi tàu điện ngầm tới."

Lạc Tiêu đến gần. Trong mắt anh, Ôn Nhiên hôm nay đẹp đến mức khoa trương: Cả người màu trắng, đặc biệt bắt mắt, kiểu dáng và chất liệu quần áo đều tốt, rất tôn người mặc.

Cậu nam sinh còn thay đổi kiểu tóc, giống như minh tinh trong TV. Cả người đẹp đến chói mắt.

Lạc Tiêu nhìn qua không dời mắt được, khi trả lời, đáy mắt anh cũng có tia ý cười không che giấu được — Anh biết Ôn Nhiên vì anh, mới cố ý ăn mặc đẹp như vậy.

Ôn Nhiên lập tức tiếp lời: "Tàu điện ngầm tiện lợi thật, tôi cũng hay đi tàu điện ngầm."

Rồi cậu dẫn chủ đề, tiếp tục trò chuyện: "Cửa vào đây là tuyến số mấy ạ?"

"Tuyến số 6." Lạc Tiêu trả lời, rõ ràng, lời nói nhiều hơn so với lúc ở tiệm sửa xe: "Cổng 3C, ra đi bộ 200 mét là đến."

Ôn Nhiên gật đầu: "Tôi cũng không biết chỗ này có tàu điện ngầm." Cậu lập tức tiếp tục chủ đề: "Anh ăn trưa chưa?"

Lạc Tiêu: "Ăn rồi."

Ôn Nhiên cười: "Vậy tôi mời anh ăn cơm tối." Cậu ra hiệu về phía hàng xe bên cạnh: "Này, mấy chiếc này đây."

Lạc Tiêu nhìn qua, lướt qua từng chiếc, không nói gì, rồi nhìn về phía Ôn Nhiên.

Ôn Nhiên thấy Lạc Tiêu không xem xe mà nhìn mình, khó hiểu: "Sao thế?" Có vấn đề gì à.

Lạc Tiêu mở miệng: "Thật sự xem xe à?" Anh lại quét qua hàng xe, giả bộ vẻ tùy tiện, nói tự nhiên: "Tôi cứ tưởng đây chỉ là một cái cớ để hẹn gặp."

Ôn Nhiên khựng lại, chỉ nửa giây thôi. Cậu lập tức cười, ánh mắt lấp lánh và từ tốn nhìn người đàn ông, chậm rãi, lời nói mang theo chút móc nối, nói: "Cho nên..."

"Là có thể..."

"Không xem xe, đúng không?"

"Anh muốn xem, cũng có thể xem."

Lạc Tiêu lại nhìn về phía hàng xe, chuẩn bị xem từ chiếc Porsche màu trắng trước mặt.

Ôn Nhiên lại đột nhiên bước lên vài bước, đi sát vào bên cạnh Lạc Tiêu, khoảng cách thực sự gần.

Tiếp theo, cậu làm một hành động, trực tiếp khiến cằm của Lư Văn Văn và Thương Qua đang trốn trong góc rơi xuống —

Cậu tiến lên, đến gần Lạc Tiêu, liền lập tức nhón chân, đồng thời ngẩng cằm, trong lúc không ai kịp phản ứng, nhanh chóng và rất nhẹ nhàng, dùng môi chạm nhẹ vào má Lạc Tiêu.

Lư Văn Văn, Thương Qua: Hét trong lòng.jpg

Ôn—! Nhiên—!

A a a a a a a a!!!

Ôn Nhiên thì trong lúc Lạc Tiêu kinh ngạc nghiêng đầu nhìn qua, vẫn đang nhón mũi chân, ở khoảng cách cực kỳ gần, dùng đôi mắt nhỏ bé, màu nhạt như động vật nhìn người đàn ông, nhẹ giọng thì thầm: "Anh muốn đi dạo bên ngoài, hay là về nhà tôi ngồi chơi? Ừm?"

Âm "Ừm" đó, trực tiếp ừm vào n.g.ự.c Lạc Tiêu, giống như một mũi tên mềm mại, cắm thẳng vào, khiến tim anh tê dại.

Ánh mắt Lạc Tiêu lập tức trở nên sâu thẳm. Ban đầu anh không lên tiếng, một lát sau, anh chăm chú nhìn cậu thanh niên, cũng hạ giọng: "Cậu có vẻ hơi lớn gan đấy."

"Có sao?" Ôn Nhiên nở nụ cười, từ từ lùi lại, nghiêng đầu: "Cũng bình thường thôi."

Sau đó thản nhiên nhưng không kém phần mạnh mẽ nói: "Tôi chỉ là đối với những gì mình thích, đều sẽ cố gắng tranh thủ hết sức."

Trong góc khuất, Thương Qua và Lư Văn Văn kìm chặt miệng đối phương, trong mắt cả hai đều là sự kinh hãi tột độ.

Thương Qua: Còn có thể như thế này nữa hả!?

Lư Văn Văn: Cái này với lên giường có gì khác nhau nữa!?

ÔN! NHIÊN!

Không ngờ mày là loại người này!!!

back top