KẾT HÔN CHỚP NHOÁNG VỚI CHỒNG ĐẠI GIA SAU MỘT ĐÊM LĂN GIƯỜNG

Chương 35

Cùng thời gian đó, tại tiệm bảo dưỡng "Đại Ong Vàng", ông chủ Thang ca tới.

Thang ca vừa vào, ra hiệu những người khác cứ làm việc của họ, ông lập tức đi về phía Đinh Ích Kiệt, giơ tay túm lấy Đinh Ích Kiệt, tay ấn cổ Đinh Ích Kiệt, lưỡi đẩy trong miệng: "Thằng ranh con mày, lắm trò thế hả?"

Nói rồi, ông móc điện thoại trong túi ra, bấm bấm, đưa đến trước mặt Đinh Ích Kiệt: "Mấy cái này, mày gửi?"

Đinh Ích Kiệt vừa thấy, thấy đó là những tin nhắn mình dùng tài khoản phụ gửi cho Ôn Nhiên, mặt lập tức trắng bệch.

Hắn đang định che giấu thần sắc, Thang ca trực tiếp một cú đá qua: "Mẹ nó, lão tử có lòng thu mày làm học việc, mày mẹ nó không lo làm việc trong tiệm, cả ngày làm mấy cái trò này cho tao hả?"

Đinh Ích Kiệt cố gắng cãi: "Em không..."

Thang ca bước lên, lại một cú đá nữa: "Không có gì không? Tao không có mẹ mày!"

Nói rồi, ông với tay lấy một chiếc găng tay dơ trên bàn điều khiển bên cạnh, phang thẳng vào đầu Đinh Ích Kiệt, vừa đánh vừa mắng: "Đt m tổ sư nhà mày, chơi trò tâm kế mà mò đến tiệm lão tử hả?"

"Mày mẹ nó biết Tiêu ca của mày là ai không?"

"Đó mẹ nó là ân nhân của cả nhà tao!"

"Không có anh ấy, thằng em trai bảo bối của lão tử sớm c.h.ế.t thẳng cẳng rồi!"

"Mày mẹ nó dám chơi xấu anh ấy?"

"Mày tìm c.h.ế.t à mày!?"

Đinh Ích Kiệt không ngừng lùi lại, trốn tránh, Thang ca đuổi theo hắn, lại tiện tay cầm cái chổi lau, phang qua: "Mẹ mày cái thứ chó má cũng không phải, chó má cũng không hiểu, cho rằng người ta ngủ cùng phòng với mày, cũng sửa xe, thì coi người ta giống như mày cái lông cũng không có hả!?"

Đinh Ích Kiệt co người lại, né tránh: "Anh, anh Thang, em sai rồi, em sai rồi..."

"Sai cái mẹ mày!" Thang ca vẫn đánh hắn: "Mắt chó mày thật là mù!"

"Người ta tùy tiện một bộ đồ đi bộ cũng phải cả triệu, không biết bao nhiêu tiền, mày mẹ nó cũng dám mù quáng chơi xấu anh ấy?"

"Mày mẹ nó không phải muốn tiện thể chơi tao một vố, làm tao cũng đắc tội với người ta đi!?"

"Thang ca." Trong tiệm lúc này không có khách, Tiểu Tình, Viên Tuấn và những người khác đều vây lại.

Thang ca quét mắt nhìn mọi người: "Đừng nhìn, không cần xem, Tiêu ca của tụi mày đi rồi, không làm nữa."

"Tụi mày là làm công, tụi mày nghĩ anh ấy giống tụi mày sao?"

"Người ta qua đây, là để chờ tham gia đám cưới em trai tao, tiện thể tìm chút việc làm."

"Người ta có lòng tốt dạy tụi mày sửa xe, tụi mày đối xử với anh ấy như thế nào? Hả?"

"Mẹ nó!"

Thang ca cuối cùng lại đá Đinh Ích Kiệt một cú: "Cút! Cút khỏi đây cho tao! Cút càng xa càng tốt! Cái miếu nhỏ này của tao không chứa nổi cái đại Phật như mày!"

Nói rồi định bỏ đi, lại quay đầu, cuối cùng phun vào Đinh Ích Kiệt một ngụm: "Xui xẻo!"

Đúng lúc này, cửa tiệm đột nhiên dừng mấy chiếc xe thể thao màu mè, từ trên xe thể thao bước xuống Thương Qua dẫn đầu, cùng mấy bóng người ăn mặc đặc biệt lôi thôi, vừa nhìn là biết tới làm chuyện.

Thương Qua tiến lên: "Các người ai tên Đinh Ích Kiệt?"

Thang ca đều sửng sốt, sau đó, mọi người trong tiệm đồng loạt quay đầu, cùng nhau nhìn về phía Đinh Ích Kiệt.

Đinh Ích Kiệt: "..."

Thương Qua nhìn qua, "À" một tiếng: "Là mày hả, mày dùng số điện thoại của mày gửi mấy cái tin nhắn linh tinh đó cho Ôn Nhiên hả?"

"Không, không..." Đinh Ích Kiệt thấy người tới không phải dạng vừa, lại đông người như vậy, lập tức sợ hãi lùi lại: "Không phải em, em không có."

"Không có gì không có?" Thương Qua ra hiệu cho mấy người đàn ông tóc nhuộm hồng cam vàng lục bên cạnh: "Mày không có, sao tra được mấy số đó đều là số điện thoại làm bằng chứng minh thư của mày?"

"Mày mẹ nó cũng đủ ngu đấy, dùng thẻ điện thoại tên thật mà gửi trực tiếp, tưởng tụi tao tra không ra mày hả?"

Hai người đàn ông trái phải bước lên, kẹp lấy Đinh Ích Kiệt, dẫn hắn đi về phía Thương Qua.

Thương Qua: "Đi thôi, mấy anh em mời mày đi uống rượu."

"Thang ca! Thang ca! Viên Tuấn!" Đinh Ích Kiệt cố gắng cầu cứu.

Thang ca trực tiếp bày tỏ: "Tao không quen nó, nó không phải người trong tiệm tao, tụi mày cứ mang đi."

"Các người làm gì? Tôi muốn báo cảnh sát!" Đinh Ích Kiệt phát ra tiếng kêu hoảng sợ.

________________________________________

Tại một khách sạn 5 sao ở thành phố C, Lạc Tiêu bước vào cửa, ngước mắt lướt qua, liền nhìn về một hướng nào đó.

Anh đi qua, đến gần, trên chiếc ghế sofa sát cửa sổ có một người đàn ông ngồi một mình, thân hình cao lớn, mặc âu phục vừa vặn, tóc tai chỉnh tề, là hình tượng điển hình của một nhân sĩ tinh anh.

"Anh." Lạc Tiêu đi tới.

back top