Hôn hôn, hai người lại quấn quýt bên nhau. Một người mặc kệ việc vẽ, một người bỏ qua chiếc điện thoại trong tay.
Họ hôn nhau, chiếm hữu lẫn nhau.
Kết thúc, Ôn Nhiên toàn thân đẫm mồ hôi, mềm mại vô lực nằm sấp giữa giường.
Lần này Lạc Tiêu hỏi cậu có đói bụng không, Ôn Nhiên gật đầu, thực sự bắt đầu cảm thấy đói bụng.
Cậu cũng cuối cùng cảm thấy mệt mỏi, cảm nhận được cơ thể không thoải mái và sự dị dạng ở mông, còn rất buồn ngủ.
Cậu ăn qua loa một lát, rồi ngừng ăn, rúc vào trong chăn ngủ.
Trước đây ngủ, cậu đều nằm trong ổ thú nhồi bông, bây giờ không cần, hiện tại có Lạc Tiêu, vòng ôm của Lạc Tiêu ấm áp lại kiên cố, Ôn Nhiên rất thích, không lâu sau liền ngủ say.
Lạc Tiêu chờ Ôn Nhiên ngủ say, đứng dậy thu dọn "tàn cuộc" — anh mang bát đũa đĩa thừa xuống lầu, đặt bút vẽ và khay màu bị Ôn Nhiên ném bừa trên cuối giường sang một bên, tránh chạm vào hai bức tranh đã vẽ dở kia, lại đi sang phòng thay đồ tìm một bộ ga trải giường mới, thay ga trải giường, còn lấy khăn ấm lau người cho Ôn Nhiên.
Làm xong những việc này, nằm lại bên cạnh Ôn Nhiên, cảm nhận hơi thở bình tĩnh và nhịp tim của cậu, ngửi mùi sơn màu và mùi sau cuộc hoan ái trong phòng ngủ, Lạc Tiêu cảm thấy chân thật, lại cảm thấy thật mộng ảo — một giây trước đây, anh đâu nghĩ rằng mình sẽ kết hôn với Ôn Nhiên?
Anh thích Ôn Nhiên, nhưng đó là kết hôn cơ mà. Anh và Ôn Nhiên quen nhau còn chưa đầy mười ngày.
Điên cuồng sao?
Có giống như công khai tuyên bố muốn đi bộ leo núi Himalayas không?
Lạc Tiêu cười một tiếng, cúi đầu hôn lên mặt Ôn Nhiên.
Cưới thì cưới.
Dù sao không phải một mình anh, còn có Ôn Nhiên.
Anh cũng muốn xem, người mà ý chí tự do và trái tim anh lựa chọn, sẽ cùng anh đi về hướng nào, đi được bao xa.
Lạc Tiêu chỉ kịp trả lời Lạc Phong trước khi nhắm mắt ngủ: 【 Tình hình có biến, lát nữa nói chuyện 】
________________________________________
Sáng hôm sau, Lạc Tiêu theo đồng hồ sinh học, 7 giờ đã tỉnh. Anh tỉnh, thấy Ôn Nhiên vẫn đang ngủ, liền ôm chặt lấy cậu, nhắm mắt lại, ngủ tiếp.
Hơn 10 giờ, Ôn Nhiên cuối cùng cũng tỉnh. Tỉnh dậy, mơ màng mở mắt, khắp người chỗ nào cũng ê ẩm, cậu khó chịu nhăn mày.
"Khó chịu à?" Lạc Tiêu cũng thức theo.
"Ừm." Ôn Nhiên nhúc nhích, vẻ mặt khó chịu: "Eo em, cánh tay em."
Cả m.ô.n.g nữa.
"A..." Ôn Nhiên cuối cùng cũng cảm nhận được phản hồi chân thật từ cơ thể.
Ê ẩm.
Đau.
Cánh tay ê ẩm, là do bò vẽ tranh. Những chỗ khác khó chịu, không cần phải nói nhiều.
"A..." Ôn Nhiên chịu đựng sự dị dạng trên người, cố gắng ngồi dậy.
Nhưng cậu hoàn toàn không hề không vui, ngược lại rất vui vẻ, dựa vào lòng Lạc Tiêu, người cũng đang ngồi dậy: "Anh thật tuyệt vời."
Siêu sảng khoái.
Ôn Nhiên lần đầu tiên, mới biết sẽ sướng đến như vậy.
Ôn Nhiên lấy mặt dán vào cổ Lạc Tiêu, cọ cọ như làm nũng, thầm nghĩ sau này mỗi đêm đều phải làm, quá sung sướng.
Cậu trước tiên quan tâm Lạc Tiêu có chỗ nào không thoải mái không, sau đó mới đi nhìn bức tranh cạnh giường. Hai bức tranh, một trái một phải, đều vẽ được một nửa.
Ôn Nhiên nhìn xem, nhìn thế nào cũng thấy vừa lòng, xuống giường đi vào phòng vệ sinh, tâm trạng đặc biệt tốt.
Trần truồng trở về từ phòng vệ sinh, Ôn Nhiên lại nhào lên người Lạc Tiêu đang định rời giường, hôn hôn anh: "Đã nói rồi nha, kết hôn, đúng không?"
Qua một đêm, Ôn Nhiên không hề quên. Cậu say mê vẽ tranh thật, nhưng không phải say rượu, không phải chuyện nhỏ nhặt.
"Ừm, kết hôn." Lạc Tiêu đưa ra câu trả lời khẳng định, cũng hôn Ôn Nhiên.
YES! Ôn Nhiên lập tức cười.
Cậu lại hôn Lạc Tiêu, hành động vô cùng nhanh chóng và quả quyết: "Không ăn sáng, tranh thủ chưa đến trưa, em về nhà, nhanh chóng nói với mẹ em chuyện kết hôn."
"Gấp vậy sao?" Lạc Tiêu còn định kéo Ôn Nhiên trở lại ôn tồn một chút.
"Chắc chắn rồi." Ôn Nhiên không hôn nữa, xoay người, chuẩn bị đi tắm. "Sớm chào hỏi một phút, là có thể sớm kết hôn một phút."
Người đã vào phòng tắm, giọng nói vọng ra: "Em về nhà, anh tùy ý làm gì thì làm."
"Trừ hai bức tranh cạnh giường kia, trong nhà em anh muốn động cái gì thì động cái đó."
Lạc Tiêu lại đi theo vào phòng tắm.
Không lâu sau, bên trong vòi sen của phòng tắm ngoài tiếng nước, còn có tiếng rên rỉ nhỏ vụn không nhịn được của Ôn Nhiên: "Đừng... A, em thật, thật không được..."
________________________________________
Cho nên, Ôn Nhiên về nhà chậm.
Cậu đến căn hộ cao cấp của Ôn Bình Bình thì Ôn Bình Bình đã ăn xong bữa trưa, đang cùng dì cả, dì hai và cô hàng xóm, bốn người chơi mạt chược trong phòng giải trí.
Cửa phòng giải trí không đóng, Ôn Nhiên đột nhiên không nói tiếng nào bước vào, Ôn Bình Bình ngẩng mắt nhìn thấy, giật mình: "Ôi mẹ ơi, làm tôi sợ c.h.ế.t khiếp."
Những người khác cũng mới thấy Ôn Nhiên. Thấy Ôn Nhiên, không có gì lạ lùng.
Cho đến khi bốn người tận mắt thấy Ôn Nhiên ném chiếc đệm mềm lấy từ sofa xuống sàn, sau đó mặt hướng về phía bốn người bên bàn mạt chược, lặng lẽ khuỵu một gối rồi hai gối xuống quỳ.
Bốn người: "..."
Dì cả phản ứng nhanh nhất, trước tiên nhìn lên trần nhà: "Tôi hình như nấu canh quên tắt bếp rồi? Ai, tôi về xem đây." Nói rồi đứng dậy rút lui.
Sau đó là dì hai, nhanh nhẹn đứng dậy theo: "Tôi cũng quên tắt bếp, cái trí nhớ này của tôi." Đứng dậy cũng rút lui.
Cuối cùng là cô hàng xóm, vừa đứng dậy vừa nói: "Chó nhà tôi có kêu không nhỉ? Tôi về xem, cho chó ăn."
Cô cũng là người tốt, vừa đứng dậy vừa vỗ vỗ tay Ôn Bình Bình, khuyên một câu: "Dù sao cũng là con ruột, con đẻ mà." Rồi nhanh chóng rút lui.
Đều rút lui hết, phòng giải trí chỉ còn lại Ôn Bình Bình và Ôn Nhiên đang cúi đầu quỳ trên sàn.
Ôn Bình Bình vô ngữ tựa vào lưng ghế, nhìn Ôn Nhiên, vừa thở dài một hơi, vừa nói: "Nói đi, lại làm gì?"
Thậm chí tự mình suy đoán nói: "Mày lại muốn mở cái xưởng chó xưởng mèo nào sao? Hay lại làm gì, làm cái gì trừu tượng?"
"Nói đi, lần này cần bao nhiêu?"
"Một triệu tệ?"
"Hai triệu tệ?"
"Mẹ..."
"Đừng." Ôn Bình Bình nhắm mắt, tay xoa thái dương: "Trước khi mày nói rốt cuộc là chuyện gì, đừng gọi tao là mẹ."
"Nói đi." Ôn Bình Bình âm thầm hít sâu, chuẩn bị sẵn sàng tâm lý.
"Con cùng anh ta ngủ với nhau rồi." Ôn Nhiên mở miệng.
"...?" Ôn Bình Bình vô ngữ: "Mày 24 tuổi rồi, chuyện ngủ với đàn ông như này, đừng nói với tao nữa đi?"
"Sau đó?" Ôn Bình Bình thực sự sợ Ôn Nhiên lại gây ra chuyện lớn, lặp lại xây dựng tâm lý: Không sao, không sao, lão nương sóng gió nào mà chưa...
"Con muốn kết hôn với anh ấy." Ôn Nhiên cuối cùng cũng nói ra. Nói xong, cậu mới ngẩng mắt nhìn Ôn Bình Bình: "Được không?"
Ôn Bình Bình sửng sốt, hoàn toàn không ngờ là chuyện này, lập tức lắp bắp: "Kế... kết hôn?"
Câu tiếp theo, "Gấp vậy sao?"
"Mày mang thai hay nó mang thai?!" Nói xong liền đứng phắt dậy, giọng the thé: "Sẽ không đã sinh rồi chứ?! Con trai hay con gái?! Sinh đôi sao?! Hai trai hai gái hay long phượng thai!?"
Ôn Nhiên: "............"
