KẾT HÔN CHỚP NHOÁNG VỚI CHỒNG ĐẠI GIA SAU MỘT ĐÊM LĂN GIƯỜNG

Chương 26

"Đông người vậy?" Lạc Tiêu đứng bên cạnh Ôn Nhiên. Vóc dáng anh thật sự cao lớn, trông đặc biệt nổi bật giữa hàng người chờ mì.

"Mì nhà người ta ngon mà." Ôn Nhiên nói: "Bồ Tát cũng linh thiêng, rất nhiều người đến cầu phúc, cầu phúc tiện thể ăn một bát mì chay."

Lạc Tiêu: "Cầu gì vậy? Cầu cái gì linh nhất?"

"Cầu duyên chứ." Ôn Nhiên cười: "Đùa thôi."

"Bây giờ mọi người còn có thể cầu gì, đều là cầu phát tài."

"Sao không cầu thứ khác?" Lạc Tiêu nhiều năm nay, đặc biệt là mấy năm gần đây, rời xa thành thị, cuộc sống đô thị bình thường anh không hiểu rõ lắm.

"Bởi vì vô dụng mà." Ôn Nhiên phân tích: "Phúc, Lộc, Thọ, Hỉ, Tài, Cát."

"Thọ thì anh hiểu rồi đó, người hiện đại, cũng không muốn sống lâu đến thế."

"Còn Phúc, Lộc, Cát, quá hư ảo, không bằng tiền thật."

"Áp lực mọi người lớn, nào là tiền vay mua nhà, vay mua xe, đương nhiên trong tay có nhiều tiền nhất là tốt nhất."

"Anh cầu gì?" Lạc Tiêu cao, đứng cao, đầu anh luôn cúi xuống nhìn Ôn Nhiên.

"Em cầu gì, anh không biết sao." Ôn Nhiên lại chơi đòn thẳng: "Em cầu anh đó."

"Em cầu 'Hỉ' a."

Khóe môi Lạc Tiêu ngậm ý cười.

Ôn Nhiên giơ tay, nhẹ nhàng kéo áo người đàn ông xuống, đôi mắt đưa tình: "Anh nói có cầu được không?"

Lạc Tiêu chỉ cười không nói, chỉ là khi hàng người tiến lên, anh giơ tay đặt lên lưng Ôn Nhiên. Cả hai đều cao và nổi bật, trong mắt người ngoài, hoàn toàn là một cặp đôi.

Ăn xong mì, tiếp tục xuống núi. Ôn Nhiên lại tràn đầy sức sống, bước chân rất nhanh: "Đi thôi, chúng ta đi đến khu cắm trại, em đã đặt chỗ rồi."

Lạc Tiêu ngạc nhiên vì Ôn Nhiên còn có sắp xếp khác.

Thế là xuống núi, Ôn Nhiên ngồi ghế phụ, Lạc Tiêu lái xe, hai người đi theo định vị đến khu cắm trại cách đó một giờ lái xe.

Trên đường, Ôn Nhiên cúi đầu nhìn điện thoại, nói với Lạc Tiêu: "Em đặt lều trại, tối nay ngủ lều trại."

"Ở đó còn có nhà xe, em cũng đặt, có thể nướng BBQ ở đó."

"Lều trại loại nào?" Lạc Tiêu lái xe, hỏi: "Loại có giường bên trong, hay chỉ là lều trại bình thường."

Ôn Nhiên nhìn điện thoại: "Xem hình ảnh, không thấy có giường, hình như là túi ngủ."

Lạc Tiêu đã hiểu: "Cậu muốn ngủ thật à? Sẽ không thoải mái đâu."

"Chơi mà." Giọng điệu Ôn Nhiên rộn ràng: "Em chưa ngủ bao giờ, ngủ thử xem."

"Em xem nhé." Ôn Nhiên lướt màn hình: "Đến nơi chúng ta đốt lò trước, nướng đồ ăn. Bên đó hình như còn có thể nhìn ra xa thành phố. Em thấy có người bình luận, nói là còn có thể xem mặt trời mọc."

Ôn Nhiên lại nói: "Anh xin nghỉ bao lâu? Nếu ngày mai phải đi làm, chúng ta có thể xem xong mặt trời mọc thì về gấp, không làm lỡ tiệm sửa xe của anh."

"Không vội." Lạc Tiêu quả thực không vội: "Không về kịp, có thể xin nghỉ thêm một ngày."

________________________________________

Khu cắm trại nằm trên núi, bao quanh một bãi đất lớn, có khu nhà xe nướng BBQ, và khu lều trại lưu trú.

Hai người đến nơi, đăng ký, lấy số lều trại, rồi đi đến khu nhà xe đã đặt.

Nhà xe không phải là xe, mà chỉ là những căn nhà cố định được làm theo hình dáng xe, đặt trên một bãi cỏ. Bên trong có sofa, tủ lạnh, bàn, bên ngoài có bếp lò nướng BBQ. Phía trên có dây đèn trang trí chiếu sáng.

Xung quanh không ít nhà xe đang nướng đồ ăn, có các cặp đôi, cũng có gia đình ba, bốn người mang theo trẻ con.

Ôn Nhiên và Lạc Tiêu đến nơi, ban đầu chia công việc, một người lấy thẻ xiên thịt nướng, một người đi đốt lò.

Khi chuẩn bị gần xong, họ cùng ngồi bên ngoài nhà xe trước bếp lò, lúc này biến thành Lạc Tiêu nướng đồ ăn, Ôn Nhiên cầm giấy bút, vẽ tranh.

Ôn Nhiên vẽ, vẫn là Lạc Tiêu.

Vẽ tranh, nướng đồ ăn, hai người tiện thể trò chuyện.

Lạc Tiêu hỏi Ôn Nhiên: "Vẽ nhiều như vậy, không có tặng tôi bức nào à?"

"Nói rồi mà," Ôn Nhiên ngồi trên ghế nhỏ cách bếp lò, cúi đầu vẽ: "Chờ em vẽ chính em, có mặc quần áo, và cả khỏa thân, sẽ tặng anh."

Ôn Nhiên cũng trò chuyện với Lạc Tiêu: "Anh đi chơi với bạn bè, có nướng BBQ không?"

"Không." Lạc Tiêu: "Nhưng có người mang nồi, nấu mì gói ăn. Thường xuyên có người mang nồi, nhưng ở chỗ quá cao, nước không sôi được, đồ ăn nấu nửa mềm nửa cứng, ăn tạm thôi."

...

Dưới ánh đèn trang trí, Ôn Nhiên cúi đầu rũ mắt vẽ tranh, thần sắc và dáng vẻ vừa xinh đẹp vừa tốt lành.

Lạc Tiêu nướng đồ ăn, liên tục ngước mắt nhìn cậu, còn cầm điện thoại chụp vài tấm.

Ăn xong, Lạc Tiêu và Ôn Nhiên đi đến sân thượng có thể nhìn ra xa thành phố.

Gọi là sân thượng, kỳ thực chỉ là một sườn dốc nghiêng có lan can chắn. Lúc này trời đã tối hẳn, lác đác vài người ngồi đó ngắm cảnh đêm.

Ôn Nhiên và Lạc Tiêu cũng đi đến, ngồi xuống, kề vai sát cạnh nhau.

Nhìn ra xa, thành phố hơi xa, có vài ánh đèn, cảnh sắc kỳ thực rất bình thường, nhưng thắng ở núi tĩnh gió mát, ngồi cùng nhau tâm sự, cũng không mất đi không khí.

Ôn Nhiên lúc này dựa sát vào cánh tay Lạc Tiêu, móc thứ gì đó trong túi ra, rồi nắm lấy tay Lạc Tiêu, ngửa lòng bàn tay anh lên.

Lạc Tiêu cúi đầu nhìn, Ôn Nhiên đang đeo cho anh một chiếc đồng hồ. Chất liệu hợp kim Titanium, mặt đồng hồ màu xanh ngọc bích.

Lạc Tiêu nhận ra, đó không phải đồng hồ hiệu đắt tiền nào, mà là Huawei Watch GT Cyber Master Edition, một mẫu đồng hồ thể thao.

Ôn Nhiên nhìn xuống, vừa đeo vừa nói: "Em hỏi bạn bè, họ nói mẫu này thích hợp dùng ngoài trời."

Đeo xong, Ôn Nhiên nắm cánh tay Lạc Tiêu, nhìn xem: "Có phải cũng không tệ không."

Rồi nói: "Không phải đồng hồ đắt tiền lắm."

"Em nghĩ anh thường xuyên ở ngoài, vẫn là loại đồng hồ này thích hợp với anh hơn, cảm thấy anh hẳn là sẽ thích."

Nói xong, cậu ngước mắt nhìn Lạc Tiêu, thoải mái và hào phóng hỏi: "Thích không."

Lạc Tiêu nhìn đồng hồ, rồi nhìn Ôn Nhiên. Anh làm sao có thể không hiểu?

Nào là đi xem triển lãm, nào là leo núi, nào là đến khu cắm trại, Ôn Nhiên tặng anh là đồng hồ sao?

Là tấm lòng. Một tấm lòng chân thành, nhiệt tình, thật lòng.

"Thích."

Trái tim Lạc Tiêu, đã sớm bị tấm lòng thật đó làm cho ấm áp.

Anh dùng tay đeo đồng hồ nâng lên, ôm Ôn Nhiên, kéo cậu vào lòng mình. Dưới ánh sáng lờ mờ gần đó, anh nhìn Ôn Nhiên không chớp mắt, hạ giọng: "Cậu tặng tôi đồng hồ, cậu muốn gì?"

"Em muốn gì, anh không biết sao." Ôn Nhiên cũng nhìn Lạc Tiêu, giọng trầm thấp: "Anh cho không?"

"Cho." Lạc Tiêu không chút do dự, cũng không vòng vo.

Anh hôn lên môi Ôn Nhiên dưới gió lạnh đỉnh núi: "Tất cả đều cho cậu."

Đôi mắt Ôn Nhiên lập tức càng sáng hơn: "Thật sao!?"

"Nói như vậy, anh..."

Giọng Ôn Nhiên bị chặn lại bởi một nụ hôn nhẹ khác mà Lạc Tiêu đưa đến.

Lạc Tiêu hôn cậu, thần sắc và ánh mắt đặc biệt mê đắm, giọng khàn khàn: "Cậu quá giỏi trêu chọc người. Cậu đã trêu chọc tôi rồi, tôi còn có thể thả cậu đi sao."

 

back top