Bảy giờ tối, trong một nhà hàng. Thương Qua, từ đầu đến chân đều được chăm chút tỉ mỉ, đang ngồi đối diện với bàn đồ ăn thịnh soạn.
Đối diện cậu ta là Ôn Nhiên, người đã tẩy sạch lớp trang điểm tàn nhang Thái thức, mái tóc hồng kim cũng được che dưới mũ, nhưng lại đang cắm cúi làm một việc khác: mượn bút và giấy của nhà hàng để vẽ phác thảo hình ảnh Crush cậu gặp ở tiệm sửa xe chiều nay.
Thương Qua không ngờ cuộc gặp mặt này không phải để bàn chuyện tang lễ của mình, mà lại chuyển sang đề tài "kỳ ngộ ở tiệm sửa xe".
Thương Qua dùng đũa gắp đồ ăn: "Có thật là đẹp trai như cậu nói không? Cậu còn bảo cậu là Tần Thủy Hoàng cơ mà!"
"Có Tần Thủy Hoàng, thì không thể có trai đẹp à?"
Ôn Nhiên vẫn miệt mài vẽ, vẻ mặt nghiêm túc.
Thương Qua tiếp tục vừa ăn vừa nói: "Cậu không phải thích kiểu hình thể vạm vỡ sao? Hắn ta nam tính đến mức nào? Chắc chắn cũng là tập gym ra chứ gì? Cậu không thích kiểu cơ bắp 'chết' đó mà."
Ôn Nhiên không ngẩng đầu lên.
Thương Qua: "Soái ca ở tiệm sửa xe thì phải trông như thế nào? Kiểu Stallone? Hay là Bruce Willis?"
Ôn Nhiên vẫn cặm cụi vẽ.
Thương Qua thấy không ai hưởng ứng, đành đổi chủ đề: "Cậu nói xem tang lễ của tớ nên chọn kiểu váy cưới nào? Chiều nay tớ lên mạng xem, thấy kiểu váy cưới còn nhiều hơn..."
Cứ thế, Thương Qua cứ nói chuyện của mình, Ôn Nhiên cứ vẽ Crush của cậu, Thương Qua ăn hết đũa này đến đũa khác, còn Ôn Nhiên đến đũa cũng chưa chạm vào.
Cuối cùng, Ôn Nhiên vẽ xong, ném bút xuống. Thương Qua đột nhiên nói: "Khoan đã, cậu không phải chụp ảnh rồi sao, cho tớ xem ảnh chụp không phải..."
Ôn Nhiên giơ tờ giấy lên, Thương Qua nhìn chăm chú, sững người – trên giấy là những đường nét phác họa đơn giản nhưng tinh tế về khuôn mặt một người đàn ông: Ngũ quan lập thể, anh tuấn sâu sắc, quả thực rất nam tính.
Lúc này, Ôn Nhiên mới cầm điện thoại, đưa luôn cả bức ảnh chụp lén hồi chiều cho Thương Qua.
Thương Qua một tay cầm bức vẽ, một tay cầm điện thoại, nhìn vẽ, nhìn ảnh, hít một hơi lạnh: "Vẽ chân thật có thần quá!"
"...?" Ôn Nhiên cạn lời: "Ai bảo cậu đánh giá tài năng hội họa của tớ?"
Thương Qua nhìn, vẻ mặt cân nhắc, gật đầu, thành thật nói: "Đúng là rất nam tính."
"Đúng không?" Ôn Nhiên vui vẻ hẳn lên.
"Cậu định theo đuổi anh ta à?" Thương Qua là bạn thân, rất hiểu Ôn Nhiên.
Ôn Nhiên quả nhiên nói: "Cậu thấy tớ và anh ấy có xứng đôi không?"
Thương Qua hỏi ngược lại: "Cậu tin các cậu rất xứng đôi, hay là tin tớ là Tần Thủy Hoàng?"
"Cậu khẳng định không phải Tần Thủy Hoàng rồi." Ôn Nhiên lại càng vui: "Đúng không? Tớ cũng thấy chúng ta rất xứng đôi."
Thương Qua đưa lại bức vẽ và điện thoại: "Đuổi theo đi? WeChat hôm nay đòi được chưa?"
Ôn Nhiên nhận lấy, bắt đầu ăn cơm: "Mai tớ đi đòi."
"Hôm nay không đòi được à?" Thương Qua hiểu ra.
Ôn Nhiên: "Đừng nói nữa, hôm nay hình tượng không tốt."
"Đợi tớ mai trang điểm chỉnh tề lại, lộng lẫy lên sàn."
Nghe vậy, Thương Qua trợn trắng mắt: "Cậu còn bảo hình tượng không tốt à?"
Cậu ta lại hỏi: "Anh ta là trai thẳng không?"
Ôn Nhiên không quan tâm: "Tớ mặc kệ anh ta cong hay thẳng."
"Cũng đúng," Thương Qua gật đầu, tán thành nói: "Cậu mà cong m.ô.n.g lên, thép cũng phải cong theo để đi vào."
________________________________________
Buổi tối, trở về chỗ ở, nằm trên giường, Ôn Nhiên ôm điện thoại, xem đi xem lại mấy tấm ảnh chụp lén người đàn ông hồi chiều. Cậu càng xem càng rung động, càng xem càng thích.
Sao lại có người nam tính đến thế chứ? Vừa vặn hoàn hảo, đ.â.m trúng tim đen thẩm mỹ của cậu. Thích! Quá thích!
Ôn Nhiên cuối cùng cũng tận tai biết được cái gì gọi là "Yêu từ cái nhìn đầu tiên".
Sáng hôm sau, Ôn Nhiên đã tỉnh giấc từ rất sớm, chẳng làm gì khác ngoài việc lục tung tủ quần áo, tìm kiếm những bộ đồ vừa đẹp đẽ lại vừa không trừu tượng.
Thậm chí cậu còn chưa kịp ăn sáng. Mười giờ, cậu đã ngồi chễm chệ trong tiệm làm tóc quen thuộc vừa mới mở cửa.
Người thợ Tony rất ngạc nhiên, đứng sau lưng cậu, vuốt ve mái tóc mềm màu hồng kim pha lẫn của cậu: "Mới tuần trước mới tẩy mới nhuộm mà, giờ lại chán rồi à?"
Ôn Nhiên nhìn vào gương: "Quan trọng là chồng tương lai của tớ có thể không thích."
? Tony khó hiểu: "Chồng nào? Tuần trước cậu đến, cậu còn bảo cậu độc thân mà?" Vừa nói, anh vừa giũ chiếc khăn choàng, trùm lên người Ôn Nhiên.
Ôn Nhiên ngẩng cằm phối hợp: "Hôm qua tớ quyết định thoát ế."
Tony bỏ qua cái câu "quyết định" đó, tò mò: "Chồng cậu ở đâu? Bạn bè giới thiệu à?"
Ôn Nhiên: "Quen ở tiệm sửa xe."
Một tiếng rưỡi sau, Ôn Nhiên quay về với mái tóc đen nguyên thủy. Cậu nhìn bản thân trong gương, vô cùng hài lòng.
Rời đi, Ôn Nhiên không về nhà, mà lái chiếc BMW hôm qua, trở lại chỗ mẹ cậu.
Đến tầng hầm, cậu bắt đầu lựa chọn xe trong loạt xe đậu liền kề – chiếc nào gần đây chưa được bảo dưỡng?
Loạt sáu chiếc đó, bao gồm cả chiếc BMW, đều là xe của mẹ cậu. Ôn Nhiên nhìn tới nhìn lui, cuối cùng chọn chiếc Mini Cooper cũ kỹ nhất.
Sau đó cậu lên lầu, vào nhà, đứng ở tủ giày, kéo ngăn kéo ra, lục tìm chìa khóa chiếc Mini.
Lúc này, bà Ôn Bình Bình đang đắp mặt nạ nằm trên sô pha.
Nghe thấy động tĩnh, bà bật dậy, mặt dán nguyên miếng mặt nạ, đi vào sảnh, khó hiểu nhìn đứa con trai về nhà, cổ họng phát ra âm thanh: "&*¥#@." (Vì mặt nạ che miệng)
"Mẹ, chìa khóa chiếc Mini đó đâu rồi?" Ôn Nhiên vừa lật ngăn kéo vừa hỏi.
Mẹ Ôn Nhiên ô ô trong cổ họng: "%¥#%." Bà kéo nửa miếng mặt nạ lên, mở miệng nói: "Con tìm chìa khóa chiếc Mini làm gì? Con muốn lái nó à? Con không phải chê chiếc Mini đó tay lái quá nặng, không thích lái sao?"
"Giờ con thích rồi." Ôn Nhiên tìm thấy chìa khóa, xoay người, "Con đi đây."
Chờ cậu ngồi vào chiếc Mini, đánh lái, Ôn Nhiên xác nhận, cậu vẫn không hề thích, không thể yêu nổi – Tay lái và chân ga kiểu gì thế này, cứng nhắc hết cả. Chiếc xe này là cho người bình thường lái sao? Phải cho trai tráng 300 cân lái thì có! Thật là mệt sức.
Nhưng chờ Ôn Nhiên lái xe đến "Đại Ong Vàng Dưỡng Xe", mơ hồ thấy bóng dáng nam tính bùng nổ trong tiệm, Ôn Nhiên vuốt vô lăng: "Bảo bối, thể hiện tốt nhé. Tương lai hạnh phúc của anh đây, trông cậy cả vào mày đấy."
Đến cửa tiệm, xuống xe, vẫn là người đàn ông trẻ tuổi hôm qua đón ra: "Có chuyện gì thế ạ? Sửa xe hay bảo dưỡng?"
Người đàn ông kia căn bản không nhận ra Ôn Nhiên chính là "anh chàng môi đính khuyên tóc hồng" ngày hôm qua.
Ôn Nhiên: "Bảo dưỡng." Cậu lại nói: "Anh giúp tôi xem xét đi, xem có chỗ nào không ổn không."
"Không ổn thì giúp tôi sửa, thay luôn. Sơn bị bong, vết xước cọ nào, đều dặm lại hết."
"Tôi không vội, các anh cứ từ từ làm."
"Được, để tôi xem." Người đàn ông nói rồi nhìn về phía chiếc xe, chuẩn bị đi quanh xe kiểm tra tình trạng.
Ôn Nhiên đột nhiên gọi lại anh ta: "Ê, soái ca!"
?
Ôn Nhiên chỉ vào bóng dáng trong tiệm: "Anh gọi người kia qua đây, cùng xem đi."
Người đàn ông nhìn theo hướng ngón tay của Ôn Nhiên, thấy Lạc Tiêu, liền gọi: "Tiêu ca, qua đây chút."
Tiêu? Tai Ôn Nhiên lập tức dựng thẳng lên. Tiêu nào đây?
Nhìn người được gọi là Tiêu ca bước về phía mình, n.g.ự.c Ôn Nhiên lại bắt đầu "thình thịch, thình thịch" – Anh ấy tới rồi! Trời ơi, thật nam tính, thật đẹp trai! Ôn Nhiên thầm chảy nước miếng trong lòng.
Sau đó, cậu thấy người đàn ông tên Tiêu ca bước đến, trao đổi đơn giản với người kia rồi cùng cúi người, đi quanh chiếc Mini cũ kỹ, kiểm tra thân xe xem có vết trầy xước nào không.
"Chỗ này." Tiêu ca cùng người kia chỉ vài chỗ.
"À à, được." Ôn Nhiên giả bộ nghiêm túc đi theo xem, nhân tiện không quên dùng ánh mắt liếc trộm Crush của mình.
Hôm nay Crush không mặc áo cộc tay, mà mặc áo đồng phục lao động ngắn tay bình thường, bộ n.g.ự.c đầy đặn và cơ vai rõ ràng đều bị che khuất, nhưng vẫn không che được khí chất nam tính bùng nổ toàn thân.
Nước miếng trong lòng Ôn Nhiên chảy đầy đất.
Crush lại mở nắp capo trước xe, cúi đầu kiểm tra, nói: "Thay luôn lưới lọc điều hòa đi."
"Được." Ôn Nhiên đứng bên cạnh, áp sát gần hơn. Cậu không chỉ thấy rõ ngũ quan và khuôn mặt của người đàn ông, mà còn so sánh chiều cao của hai người, thấy Crush cao hơn cậu nửa cái đầu, hình thể cũng có sự chênh lệch rõ ràng. Lúc bế lên, người đàn ông có thể ôm trọn cậu vào lòng... Hắc hắc.
"Bình điện cũng thay luôn đi." Ôn Nhiên bắt đầu "phá" xe.
"Cả bugi, má phanh..."
"Các anh cứ xem đi, xe tôi cũ rồi, cái gì thay được thì thay hết."
Thậm chí cậu còn nói: "Động cơ có thay được không? Thay được thì thay luôn một cái đi."
Lạc Tiêu: "..."
Người đàn ông kia cười: "Động cơ thì thôi đi. Anh có tiền thay, nhưng tiệm chúng tôi cũng không có khả năng lắp cho anh một cái động cơ hoàn toàn mới đâu."
Anh ta đậy nắp capo lại, "Anh vào văn phòng bên trong chờ đi. Đồ cần thay hơi nhiều, xong tôi sẽ gọi anh."
"Đúng rồi," Ôn Nhiên với giọng điệu tùy ý, "Anh tên gì?"
Ân? Lạc Tiêu nhìn cậu thanh niên tóc đen thấp hơn mình nửa cái đầu, thấy đôi mắt sáng lấp lánh như nai con đang nhìn mình, anh không nghĩ nhiều, "Lạc Tiêu."
Nói rồi anh đi lái xe, đưa xe vào xưởng bên trong.
Ôn Nhiên truy vấn: "Lạc nào Tiêu nào ạ?"
Lạc Tiêu đã cúi người lên chiếc Mini nhỏ xinh, "Lạc trong lạc đà, Tiêu trong hiu quạnh."
Lạc Tiêu.
Ôn Nhiên vui vẻ, cuối cùng đã biết tên Crush.
Chiếc Mini lái vào trong, cậu cũng đi theo vào.
Xe đậu xong, Lạc Tiêu xuống xe, đi thao tác cầu nâng.
Ôn Nhiên đứng bên cạnh, giống như mọi chủ xe quan tâm đến chiếc xe của mình, vẻ mặt thập phần tự nhiên mà đến gần nói: "Lát nữa làm gì trước?"
"Thay dầu máy." Lạc Tiêu dùng cầu nâng đưa chiếc Mini lên.
Ôn Nhiên nhìn chiếc xe đang được nâng lên, lại tùy ý hỏi: "Thay dầu máy hãng nào thế?"
Lạc Tiêu nói một câu, khiến Ôn Nhiên đứng c.h.ế.t trân như bị sét đánh ngang tai.
Lạc Tiêu nói: "Hãng X, cùng hãng với chiếc BMW của anh hôm qua."
Ôn Nhiên: ".................."
Hôm qua cậu có tới à? Không hề. – Cậu muốn nói thế.
Không phải! Lạc Tiêu làm sao nhận ra cậu? Nhận ra phiên bản nào của cậu?
Cậu đeo khẩu trang? Hay là cậu tóc hồng, tai đầy khuyên?
Lạc Tiêu lúc này đang thò tay tháo bu-lông xả dầu dưới gầm xe.
Thấy cậu thanh niên trẻ không lên tiếng đứng đờ ra đó, ánh mắt trống rỗng, anh tùy ý trả lời: "Anh hôm qua bảo thêm WeChat để hẹn trước, tôi tưởng anh hẹn chiếc BMW, không ngờ hôm nay anh đã tới."
Anh lại dùng giọng điệu hết sức bình thường, công tư phân minh nói: "Hôm nay thay đồ nhiều, lát nữa tôi giúp anh chiết khấu."
"À, vâng, cảm ơn." Ôn Nhiên cười gượng, cố gắng duy trì vẻ mặt bình thường.
Một lát sau, Ôn Nhiên không chờ được nữa, thò tay vào túi, lấy điện thoại ra, vẻ mặt tự nhiên, nói: "Soái ca, thêm WeChat đi."
"Tôi còn có những chiếc xe khác, đều phải bảo dưỡng."
"Lát nữa có vấn đề gì tôi cũng tiện hỏi người."
"Được."
Lần này Lạc Tiêu không từ chối, anh tháo găng tay, lấy điện thoại ra khỏi túi.
"Tôi quét anh."
Ngực Ôn Nhiên đập thình thịch, trên mặt vẫn giữ vẻ tự nhiên, đi qua.
Quét xong, kết bạn thành công, trong lòng Ôn Nhiên: YES! YES!
Quyết định rồi, con sau này sẽ họ Tiêu!
Cứ gọi là Tiêu Ái Nhiên!
