Ôn Nhiên nhìn theo Lạc Tiêu đi xa, đóng cửa lại, vui vẻ không tả nổi — YES! YES!
Cậu hưng phấn tăng vọt, gần như chạy vụt về phòng khách tầng một, ôm bàn vẽ nhảy lên sofa, tiếp tục vẽ tranh.
Đang vẽ, cậu chợt nhớ ra điều gì đó, đứng dậy lấy điện thoại, quay lại, vừa vẽ vừa gọi thoại WeChat cho Thương Qua, bật loa ngoài.
Thương Qua bắt máy ngay lập tức, mở miệng đã hỏi: "Má ơi! Các cậu làm xong rồi à?"
"Làm cái gì làm?" Ôn Nhiên vừa vẽ vừa nói: "Mau rửa sạch cái màu vàng trong đầu mày đi."
Thương Qua: "Tao rửa? Mày rửa được không đó! Ai vừa gặp đã hôn mặt người ta hai lần?! Tao với Văn Văn còn tưởng mày bị ai nhập hồn!"
Văn Văn cũng có mặt, đầu dây bên kia kích động: "Bắt được rồi sao? Bắt được rồi sao!?"
Ôn Nhiên vừa vẽ vừa bình tĩnh: "Không tính là bắt."
"Thế nửa buổi chiều các cậu làm cái gì?!" Thương Qua khó hiểu.
"Không làm gì cả?"
"Còn gì khác nữa?" Thương Qua đúng là bạn tốt: "Không thể cái gì cũng chưa làm. Mày đã hôn nó rồi! Bọn tao đều thấy! Nói mau!"
Ôn Nhiên lúc này mới nói: "Tuy rằng..." Đúng là có một chút thành phần tình khó tự kiềm chế ở trong đó, nhưng —
"Tao hơi thử hắn một chút."
"Thử?" Văn Văn và Thương Qua đều khó hiểu: "Thử cái gì? Mày thử kiểu gì?"
Ôn Nhiên: "Ừm, thử một chút. Tao hôn hắn, ngồi lên đùi hắn, còn bảo hắn cởi áo trên ra."
"Trời ơi!" Văn Văn suýt nữa hét toáng.
Thương Qua: "Đây là thử à? Đây chẳng lẽ không phải sắc/dụ!?"
"Nghe tao nói hết đã chứ." Ôn Nhiên vẫn đang vẽ tranh. "Tao hôn hắn, ngồi lên người hắn, nếu hắn nhịn không được, sờ loạn tao, hoặc trực tiếp muốn ấn tao làm, thì người này đã bị tao loại rồi."
"Mày!" Thương Qua: "Mày câu cá chấp pháp à, mày còn có thể trách người khác nhịn không được sao?"
Văn Văn lại có cái nhìn khác, tán thành: "Tao thấy được đó chứ."
"Nếu là loại háo sắc đến mức đó, chứng tỏ nhân phẩm người này quả thật không được."
Thương Qua: "Loại người này là loại dễ bị thử nhất."
"Thử cái gì mà thử? Thử một lần là một lần im re ngay."
Văn Văn hỏi: "Kết quả thử thế nào, ổn không, thằng đó?"
"Cũng không tệ lắm." Giọng Ôn Nhiên tràn đầy vui sướng, nghe là biết tâm trạng cậu đang rất tốt.
"Tao dẫn hắn về nhà, tao chủ động, nhưng hắn không hề động tay động chân. Hắn muốn hôn tao, sau đó tao hôn hắn, ngồi lên đùi hắn, không đồng ý hắn dùng tay chạm vào tao, hắn liền thực sự không động thủ."
"Cứng đờ đến mức đó, cũng nhịn được."
"Sau đó xem phim thì thật sự chỉ là xem phim."
Ôn Nhiên bình luận: "Ít nhất chứng minh, người này không bị tinh trùng điều khiển đại não. Đẹp trai, dáng người đẹp, nam tính, hoàn toàn đúng gu thẩm mỹ của tao, không dùng nửa thân dưới để suy nghĩ, nhân phẩm tạm được, cũng tính là biết cách trêu chọc, biết nấu ăn, và đặc biệt to, chỗ tao có thể cho 99 điểm."
Thương Qua: "Đặc biệt to? To đặc biệt đến mức nào, lớn bao nhiêu?"
Văn Văn: "Cái một điểm bị trừ đó trừ ở đâu?"
Không đợi Ôn Nhiên trả lời, Thương Qua và Văn Văn nội chiến:
Văn Văn: "Mày đang chú ý cái gì thế?"
Thương Qua hỏi ngược lại: "Mày quản cái một điểm đó trừ vào đâu làm gì, cái đó quan trọng sao."
Văn Văn: "Quan trọng chứ, thằng này hiển nhiên có khuyết điểm mà."
Thương Qua: "Mày không phải gay, mày không hiểu. Chỉ cần đủ to, đủ sướng, cái khác có khuyết điểm cũng không tính là khuyết điểm."
Văn Văn: "......"
Ôn Nhiên mặc kệ họ nói chuyện gì, tự mình vẽ tranh, còn ngân nga, sự vui vẻ hiện rõ.
________________________________________
Ở bên này, trên đường về, Lạc Tiêu đã quyết định: Sau hôn lễ của bạn bè, anh sẽ tiếp tục ở lại, sẽ không đi ngay.
Nghĩ đến trong túi anh không có quần áo gì, rất khó kiếm được, Lạc Tiêu tạm thời tìm một lối ra, tra cứu lộ trình đến trung tâm thương mại gần đó, chuẩn bị đi mua vài bộ quần áo tươm tất.
Vì vậy, khi về đến ký túc xá, trời đã rất tối, ba người bạn cùng phòng cũng đã tan làm trở về.
Họ thấy Lạc Tiêu mang túi lớn túi bé, đều rất tò mò: "Mua gì thế?"
Vừa thấy, toàn là quần áo, lại còn là hàng hiệu trong trung tâm thương mại mà họ cho là không hề rẻ, mấy người nhao nhao:
"Đắt lắm không?"
"Mua không ít nha."
"Phát tài rồi à?"
Lạc Tiêu không nói gì. Anh hoàn toàn không bận tâm đến thương hiệu hay không thương hiệu.
Trung tâm thương mại có gì anh mua nấy, anh cũng không để ý đến giá cả, dù sao, dù mua gì, mua như thế nào, mua bao nhiêu, cũng chỉ là chuyện quẹt thẻ điện thoại một cái.
Ba người bạn cùng phòng rõ ràng đều bận tâm hơn anh:
"Bộ này phải 3000 không."
"Má ơi!?"
"Anh Tiêu, tự anh mua hay người khác tặng?"
"Khó trách nói hôm nay có việc mà."
Một người tên Đinh Ích Kiệt trong ba người, lời nói ít nhiều có chút chua chát: "Cái này chỗ nào mà mua nổi?"
"Chắc chắn người khác tặng chứ."
"Là cái anh đẹp trai nạp 20 vạn đó phải không?"
Đinh Ích Kiệt là kiểu người như vậy, trước đây cũng ghen tị với việc một người bạn có bạn gái lái xe ô tô, hàng ngày cũng hay nói chuyện ai có tiền ai không có tiền, mọi người đã quen rồi.
Lạc Tiêu vẫn không nói gì, gỡ hết thẻ treo, nhãn mác của những bộ quần áo đã mua, nhét tất cả vào máy giặt ở ban công.
Đinh Ích Kiệt lúc này liếc Lạc Tiêu, liếc những chiếc túi giấy hàng hiệu Lạc Tiêu vứt trên sàn, trong mắt thoáng lên sự ghen tị: Có gì đáng tự hào đâu.
