HỢP ĐỒNG HÔN NHÂN CÙNG TỔNG TÀI LẠNH LÙNG

Chương 8: Trêu Chọc

Quý Văn Tự vội vàng lấy điện thoại ra, quả nhiên thấy một cuộc gọi nhỡ từ hơn một giờ trước.

Cậu đi theo Mạnh Doanh vào biệt thự, ngồi xuống sofa mới nhớ ra lúc đó mình đang làm gì.

“Lúc đó con đang ở bệnh viện kiểm tra, tiện tay để điện thoại im lặng, nên không nghe được.” Quý Văn Tự giải thích.

Mạnh Doanh sợ hãi, nhanh chóng khom lưng xuống xem vết thương ở chân Quý Văn Tự. Quý Văn Tự lập tức kéo cổ tay bà lại, giọng hiền hòa:

“Không sao đâu, con đi bệnh viện thăm ông nội, sau đó tiện thể kiểm tra luôn. Bác sĩ nói phục hồi rất tốt, khoảng cuối tháng là có thể tháo bột rồi.”

Mạnh Doanh lúc này mới thở phào nhẹ nhõm: “Thằng nhóc này, con muốn hù c.h.ế.t mẹ sao.”

“Con lớn như vậy rồi, có thể xảy ra tai nạn gì nữa chứ? Hơn nữa trong biệt thự không phải có các cô giúp việc sao?” Quý Văn Tự cảm thấy Mạnh Doanh vẫn xem mình là trẻ con.

Mạnh Doanh bất đắc dĩ: “Đúng, Tiểu Tự đã trưởng thành rồi.”

Dừng một chút, bà lại nói: “Hay là mời thêm hai cô giúp việc nữa đến chăm sóc con đi. Con muốn mạnh mẽ, nhất định phải dọn ra ngoài ở, mẹ không chăm sóc được con, đành phải nhờ các cô ấy hao chút tâm tư.”

“Không cần lo lắng cho con như vậy, con thực sự không sao.” Quý Văn Tự đứng dậy biểu diễn vài cú nhảy bằng một chân trước mặt Mạnh Doanh.

Mạnh Doanh che miệng cười khẽ: “Ông nội hôm nay thế nào? Mẹ còn chưa kịp đến thăm ông.”

Bà vốn định gọi điện cho Quý Văn Tự xong rồi đến bệnh viện chăm sóc ông lão, nhưng việc không liên lạc được khiến bà nhớ đến lần không nhận được điện thoại của Quý Văn Tự ba tháng trước.

Bà không yên lòng chút nào, cố ý ngồi xe đến biệt thự.

Quý Văn Tự ngồi bên cạnh bà: “Sức khỏe tốt lắm, nghĩ đến ngày mai là có thể xuất viện, ông còn vui vẻ kéo con đánh một ván cờ nữa.”

Mạnh Doanh nhẹ nhàng vỗ n.g.ự.c thở phào: “Vậy thì tốt.”

“Kỳ thật con còn đi làm một chuyện nữa.” Quý Văn Tự nói.

Mạnh Doanh: “Chuyện gì?”

Quý Văn Tự: “Con đi gặp đối tượng liên hôn của con, chính là Tống Thính Vân.”

Biểu cảm của Mạnh Doanh hơi sửng sờ: “Là ông nội bảo con đi sao?”

Quý Văn Tự lắc đầu: “Là con tự mình muốn đi. Chúng con không phải sắp kết hôn sao? Con muốn làm quen trước với anh ấy...”

“Tiểu Tự, mẹ biết con không muốn kết hôn.” Mạnh Doanh có khí chất dịu dàng, nói chuyện luôn khẽ khàng từ tốn, lông mày như lá liễu, mặt mày nhu hòa, búi tóc, mặc chiếc sườn xám màu nhạt.

Khi nói chuyện với bà, Quý Văn Tự đều sẽ theo bản năng đè thấp giọng nói.

Mạnh Doanh hơi nhíu mày: “Chỉ là ông nội con nói đúng, có người quản con, tóm lại là tốt.”

“Hơn nữa Tống Thính Vân quả thật rất tốt. Mẹ đã lâu không tiếp xúc với chuyện làm ăn trong nhà, nhưng mẹ nghe nói cậu ấy rất lợi hại, bất kể là cách đối nhân xử thế, hay đạo kinh doanh, đều là những điều con có thể học tập. Hơn nữa diện mạo cậu ấy cũng vô cùng xuất chúng, biết đâu sau khi kết hôn, hai đứa cũng có thể giống như bố mẹ, từ từ bồi dưỡng tình cảm thì sao?”

Quý Văn Tự cau mày chậc một tiếng.

Chuyện lạ.

Ông nội và bố khen Tống Thính Vân thì thôi.

Nhưng người mẹ không can thiệp vào chuyện làm ăn trong nhà này tại sao cũng hướng về Tống Thính Vân? Rõ ràng không có tiếp xúc gì, sao lại có thể nhắm mắt khen ba hoa chích chòe như vậy?

Chẳng lẽ trong những ngày cậu hôn mê nằm viện, Tống Thính Vân đã nhân cơ hội hạ cổ mê hoặc người nhà cậu sao?

“Tiểu Tự.” Thấy Quý Văn Tự thất thần nghiêm trọng, Mạnh Doanh lại tăng âm lượng gọi cậu: “Văn Tự.”

Quý Văn Tự giật mình hoàn hồn, mới nhận ra ý nghĩ vừa rồi của mình thật sự quá vớ vẩn: “Mẹ, sao vậy?”

Mạnh Doanh: “Con đang nghĩ gì vậy?”

Quý Văn Tự: “Không nghĩ gì, chỉ nghĩ chuyện kết hôn với Tống Thính Vân thôi.”

Mạnh Doanh vô cùng kinh ngạc: “Con bằng lòng sao?”

Quý Văn Tự gật đầu: “Vâng, mọi người không phải muốn con kết hôn sao?”

Mạnh Doanh bị câu nói hiểu chuyện này của cậu chọc đến tim run lên. Bà cúi đầu tránh đi ánh mắt của Quý Văn Tự, không biết nghĩ đến điều gì, nói với giọng khàn khàn: “Mẹ biết là con nói trái với lòng mình, trong lòng con có giận, không muốn kết hôn, nhưng Văn Tự à, mẹ không muốn nhận điện thoại từ bệnh viện nữa.”

“Người bệnh viện gửi đến nhiều bức ảnh như vậy, mẹ không nhìn thấy mặt con, toàn thân con đều là máu...”

Bà ngẩng đầu nhìn Quý Văn Tự, nước mắt lưng tròng.

Quý Văn Tự sợ hãi luống cuống tay chân giúp Mạnh Doanh lau nước mắt, nói: “Mẹ, thật sự không sao, chuyện đó chẳng phải đã qua rồi sao? Hơn nữa sau này con cũng sẽ không chơi đua xe nữa.”

“Nói nữa, kết hôn thì kết hôn thôi. Mẹ xem mẹ và bố bây giờ không phải rất tốt sao, đúng không?”

Cậu thật sự không tìm được lời nào an ủi mẹ, đành phải dùng chính bộ lời lẽ người nhà hay dùng để dỗ dành cậu để dỗ Mạnh Doanh.

“Hơn nữa mẹ biết không? Hôm nay con gặp Tống Thính Vân, phát hiện người này kỳ thật cũng không tệ lắm. Chúng con đã thương lượng xong đầu tháng Mười sẽ kết hôn.”

Mạnh Doanh ngơ ngác nhìn con trai: “Con thật sự nghĩ như vậy sao?”

“Đúng vậy, chúng con đều quyết định đầu tháng Mười kết hôn, mẹ sẽ đồng ý chứ?”

Mạnh Doanh nói: “Mẹ có đồng ý hay không lại là chuyện khác, ông nội con biết không?”

“Vâng, hôm nay con đã đến bệnh viện nói với ông rồi.”

“Được, được rồi...” Mạnh Doanh nắm tay cậu: “Còn nửa tháng nữa, con cứ tịnh dưỡng cho tốt, hôn lễ mẹ sẽ giúp con lo liệu.”

Bà rất dễ dàng chấp nhận quyết định kết hôn với Tống Thính Vân của Quý Văn Tự.

“Vâng, được ạ.” Đây chỉ là một cuộc hôn nhân hợp đồng mà chỉ có cậu và Tống Thính Vân biết.

Chỉ là Quý Văn Tự vẫn còn chút không cam lòng, cậu thử hỏi: “Mẹ,hôm nay con chợt nghĩ, nếu con tốt nghiệp cùng anh họ đi nước ngoài, không xảy ra chuyện này, mẹ có bắt con kết hôn không?”

Mạnh Doanh cụp mắt, chậm rãi lắc đầu, giọng nhẹ nhàng: “Thật ra sẽ không, kỳ thật chuyện liên hôn là ông nội con đề xuất, mẹ cũng không biết ý tưởng cụ thể của ông là gì. Mẹ chỉ cảm thấy, nếu người kết hôn với con là Tống Thính Vân, mẹ sẽ rất yên tâm.”

Quý Văn Tự nhăn mày: “Mẹ hiểu rõ anh ấy lắm sao?”

Mạnh Doanh nghiêm túc suy nghĩ: “Không tính là hiểu rõ, nhưng mẹ biết người này rất tốt.”

Quý Văn Tự bắt đầu hoài nghi chuyện hạ cổ có lẽ là có thật.

“Ồ.” Quý Văn Tự đột nhiên nhớ tới một chuyện, lại nói: “Hôm nay gặp ông nội, ông nói muốn con dọn đến ở chung với Tống Thính Vân, nói là để làm quen trước với nhau.”

Mạnh Doanh: “Là ông nội nói sao?”

Quý Văn Tự gật đầu: “Vâng, ông nói với con.”

Mạnh Doanh trầm tư một chút, ngay sau đó tán thành nói: “Cũng tốt, làm quen trước một chút, sau này kết hôn, ở chung mới có thể hòa thuận hơn.”

Quý Văn Tự nghiêng đầu nhìn người mẹ dịu dàng bên cạnh, đáy mắt lóe lên ánh nghi hoặc. Cậu cảm thấy cả nhà đều đang giấu diếm mình chuyện gì đó.

Vì thế cậu hỏi: “Mẹ, có phải mọi người có chuyện gì giấu con không?”

Mạnh Doanh ho nhẹ một tiếng: “Thằng bé này, lại suy nghĩ miên man gì đấy?”

 

 

back top