HỢP ĐỒNG HÔN NHÂN CÙNG TỔNG TÀI LẠNH LÙNG

Chương 65 - END

Khóe môi Tống Thính Vân khẽ nhếch cười: “Miễn cưỡng là vẫn còn thích.”

Quý Văn Tự biết Tống Thính Vân nói miễn cưỡng thì cũng đồng nghĩa với sự thật, cậu kích động đến nỗi túm lấy tay Tống Thính Vân: “Thật sao? Thật sao? Anh thật sự còn thích tôi sao?”

“Đã nói miễn cưỡng rồi.” Thấy cậu bộ dạng hớn hở đó, Tống Thính Vân không nhịn được cười.

Quý Văn Tự cúi người ôm chặt anh: “Trước kia tôi đúng là một tên hỗn xược, một người tốt như anh ở bên cạnh, tôi lại chậm chạp mãi mới nhận ra điều tốt của anh.”

Tống Thính Vân đưa tay vuốt tóc cậu, giọng dịu dàng: “Được rồi, đừng có sến sẩm thế, tôi biết tấm lòng cậu rồi.”

“Nhưng cậu vẫn phải sửa một vài tật xấu của mình.”

“Ừm, anh bảo tôi sửa gì tôi sửa nấy, tôi hứa là sẽ nghe lời.” Người trong vòng tay hơi gầy, ngang cánh mũi thoang thoảng mùi hương riêng có của Tống Thính Vân. Khóe môi Quý Văn Tự dần cong lên: “Còn nghe lời hơn cả Tiểu Phúc.”

“Cậu so sánh Tiểu Phúc làm gì?” Tống Thính Vân nghe mà phải bật cười, đưa tay đẩy nhẹ người đang ôm mình ra một chút: “Đừng có ôm ấp mãi thế, ngột ngạt lắm.”

Quý Văn Tự bị đẩy ra cũng không giận, cậu lại dán sát tới, chỉ là không ôm Tống Thính Vân nữa.

Hiện tại hai người đã nói rõ lòng nhau, Tống Thính Vân cảm thấy hơi ngượng ngùng. Anh hắng giọng: “Vậy cậu về phòng ngủ sớm đi.”

“Khoan đã, khoan đã, đừng vội.” Quý Văn Tự vòng sang phía đối diện bàn làm việc, kéo ghế lại gần Tống Thính Vân, ngồi xuống rồi nói: “Tôi còn có chuyện muốn hỏi anh.”

Tuy cậu ngồi ở trên ghế của mình, nửa thân trên lại cúi người về phía trước, sắp dính cả vào người Tống Thính Vân.

“Cậu hỏi thì hỏi đi, đừng đến gần như vậy.” Tống Thính Vân lùi về sau một chút.

Quý Văn Tự lại kéo tay anh: “Chúng ta giờ không phải tâm ý tương thông sao? Tôi chỉ muốn nói chuyện gần anh một chút thôi.”

Đôi mắt cậu nhìn chằm chằm Tống Thính Vân, sáng lấp lánh,nhìn đến nỗi Tống Thính Vân cảm thấy chói mắt: “Được được được, vậy cậu hỏi đi.”

Quý Văn Tự vui sướng vô cùng: “Anh thích tôi, là từ lúc đó đã thích tôi sao?”

“Ừm.” Hiện tại chuyện cũ đã nói rõ, một vài chuyện không cần thiết phải giấu nữa. Tống Thính Vân gật đầu.

“6 năm...” 6 năm trước Tống Thính Vân đã thích mình, đáng lẽ đây phải là chuyện khiến anh rất vui vẻ, nhưng không hiểu sao, Quý Văn Tự trong lòng vô cớ cảm thấy đau xót: “Anh thích tôi sáu năm…”

“Tôi vậy mà giờ mới biết, sáu năm này, anh có mệt không…” Khi biết người mình thích đã thích mình trong quãng thời gian dài hơn, Quý Văn Tự điều đầu tiên cảm thấy không phải là vui mừng, mà là đau lòng.

Tống Thính Vân: “Cậu nghĩ nhiều rồi.”

Quý Văn Tự: “Tôi không nhịn được nghĩ nhiều như thế mà!”

“Tất cả đã qua rồi.” Thật ra Tống Thính Vân ban đầu không nghĩ đến việc làm quen với Quý Văn Tự sớm như thế. Quý Văn Tự trẻ tuổi khí thế, Bắc Kinh nhỏ bé không giữ chân được cậu. Tống Thính Vân cũng nghĩ Quý Văn Tự nên nhân lúc còn trẻ mà làm tất cả những điều cậu muốn.

Nếu không phải Quý Văn Tự ở đảo Kỳ Kỷ đua xe xảy ra chuyện, anh đã không xuất hiện trước mặt Quý Văn Tự sớm như vậy.

“Cái gì mà qua rồi...” Quý Văn Tự vài ngày trước cũng nếm trải nỗi khổ yêu thầm, lần này cậu đồng cảm với Tống Thính Vân: “Lúc tôi mới quen anh, thái độ tôi với anh còn tệ như thế, anh chắc là tan nát cõi lòng phải không?”

Tống Thính Vân cười rộ lên: “Cậu lại tự cho mình quan trọng quá rồi.”

“Ồ!! Chẳng lẽ địa vị tôi trong lòng anh thật ra không cao sao?” Quý Văn Tự kêu lên như một chú chó nhỏ.

“Ừm, bình thường thôi.” Tống Thính Vân khoanh tay và lại quay đầu đi.

“Không được không được, phải được xếp hạng nhất chứ.” Quý Văn Tự thấy anh lại không nhìn mình, nhanh chóng đứng dậy vòng đi bên kia, bắt Tống Thính Vân nhìn thẳng mình.

Tống Thính Vân một lần nữa nghiêng đầu nhìn sang bên cạnh, Quý Văn Tự lại vòng về chỗ ngồi: “Anh nhìn tôi đi.”

Giọng cậu nhẹ nhàng, mang theo chút cầu xin. Thấy Tống Thính Vân lại định quay đầu đi, cậu mạnh dạn vươn tay ôm lấy mặt Tống Thính Vân.

“Vậy anh nói xem tôi hiện tại đứng ở vị trí nào?” Vì thái độ với Tống Thính Vân trong quá khứ không tốt, nên hiện tại vị trí trong lòng anh ấy bị xếp thấp, Quý Văn Tự cảm thấy cũng có lý.

Tống Thính Vân không gạt tay cậu ra, nghĩ nghĩ nói: “Cũng gần như Tiểu Phúc được không?”

Chủ yếu là tính cách cậu đôi khi quả thật chẳng khác gì một chú chó nhỏ.

Quả nhiên, Quý Văn Tự lập tức “Oao” một tiếng, ầm ĩ đến nỗi Tống Thính Vân nhức cả tai.

“Anh trước đây còn muốn tặng Tiểu Phúc cho người khác?!” Quý Văn Tự chỉ ra: “Chẳng lẽ anh cảm thấy tôi cũng là loại người có thể tùy tiện đem cho người khác sao?”

Trời đất chứng giám.

Tống Thính Vân cũng không hiểu Quý Văn Tự làm sao lại liên tưởng hai chuyện này với nhau.

“Cậu sao lại nghĩ gộp vào nhau thế?” Tống Thính Vân cười đầy bất lực.

“Vậy anh phải xếp tôi trước Tiểu Phúc!”

Tống Thính Vân:......

Anh đảo mắt, cảm thấy nếu mình không chiều ý Quý Văn Tự thì chắc phải bị quấy rầy đến nửa đêm không ngớt. Thế là anh nói: “Vậy xếp trước vậy.”

Anh thấy Quý Văn Tự bây giờ cứ như uống nhầm rượu giả, dĩ nhiên mình chắc có lẽ cũng uống rồi, nếu không sao lại rảnh rỗi đến mức ngồi đây bàn luận chuyện xếp hạng với Quý Văn Tự.

Quý Văn Tự buông tay ra, lại ôm chặt Tống Thính Vân. Cậu khom lưng, vùi mặt vào cổ Tống Thính Vân: “Em thật sự xin lỗi, thái độ em với anh tệ bạc như vậy.”

“Tôi đã nói không sao mà.” Quý Văn Tự có thái độ như vậy, anh vốn cũng đoán được, người vốn dĩ vẫn luôn tự do tự tại đột nhiên phải bước vào hôn nhân, Quý Văn Tự trong lòng không vui là chuyện bình thường.

“Về sau em sẽ bù đắp cho anh nhiều hơn.” Quý Văn Tự lại bảo đảm nói.

Tống Thính Vân vỗ vai cậu: “Ừm, về sau anh có thể chờ.”

“Vậy chúng ta không ly hôn nhé.” Quý Văn Tự nhân cơ hội đưa ra yêu cầu.

“Ừm.”

Quý Văn Tự lại nói: “Hợp đồng cũng trở nên vô hiệu.”

“Được.”

“Em hiện tại đã xé bỏ phần của em rồi, phần của anh đâu?!” Quý Văn Tự buông tay ra ngồi thẳng người nhìn Tống Thính Vân hỏi.

Tống Thính Vân suy nghĩ một chút, chậm rãi nói: “Đã xé rồi.”

“Khi nào?!” Quý Văn Tự kinh ngạc.

Tống Thính Vân giơ tay nhéo nhẹ vành tai cậu: “Ở khoảnh khắc anh phát hiện em thích anh.”

“!”

Quý Văn Tự một lần nữa ôm lấy anh: “Thính Vân em yêu anh!”

Tống Thính Vân vỗ sau lưng cậu, giọng dịu dàng: “Được.”

May mắn thay, Tống Thính Vân cũng không chờ vô ích.

Anh đã được như ý nguyện.

 

—— Hết ——

back top