HỢP ĐỒNG HÔN NHÂN CÙNG TỔNG TÀI LẠNH LÙNG

Chương 46: Vẻ Mặt Đau Thương

Quý Văn Tự: “Dừng dừng dừng! Chuyện vui vẻ của anh chính là nhận giấy khen sao?”

Tống Thính Vân: “Ừm.”

Quý Văn Tự: “Vậy quá khứ của anh thật sự không có gì thú vị.”

Tống Thính Vân không đáp lại cậu.

Quý Văn Tự lại tò mò: “Vậy anh nói thử về mối tình đầu của anh đi?”

“Tôi không có.” Tống Thính Vân nói.

Quý Văn Tự trừng mắt, lại lần nữa chống nửa thân trên lên: “Anh chưa từng yêu ai hả?! Anh, anh trông thế này, mà chưa từng yêu ai sao?”

Tống Thính Vân không biết mình chưa từng yêu có gì đáng kinh ngạc, anh nhíu mày: “Chẳng lẽ tôi phải yêu nhiều thì mới được sao?”

“Cái đó thì không phải.” Quý Văn Tự nói: “Chỉ là cảm thấy anh đẹp trai như vậy, chưa từng yêu cũng rất kỳ quái.”

Tống Thính Vân hừ một tiếng: “Tôi biết.”

Quý Văn Tự: “Anh biết cái gì?”

“Tôi đẹp trai.”

“...” Quý Văn Tự cười: “Anh quả thật chẳng khiêm tốn chút nào.”

“Vậy còn cậu?” Tống Thính Vân hỏi.

Quý Văn Tự: “Tôi chưa từng yêu tuyệt đối không phải vì tôi lớn lên không đẹp trai, đó là vì tôi không thích họ. Hơn nữa, những người mới đầu nói thích tôi, không lâu sau lại nói muốn làm bạn với tôi, anh nói xem là vì sao?”

Tống Thính Vân: “Không biết.”

Quý Văn Tự nghĩ thầm chính mình cũng không biết đâu: “Vậy anh có người thầm thích không?”

Tống Thính Vân suy nghĩ một chút, nói: “Ừm.”

Người vừa nằm trở lại trên giường lập tức ngồi dậy, cậu bắt được vai Tống Thính Vân, kích động hỏi: “Anh hiện tại? Anh? Anh có người thầm thích sao?”

“Rất kỳ quái sao?” Tống Thính Vân nhìn vẻ mặt kích động khó hiểu của cậu.

Quý Văn Tự gật đầu thật mạnh, cậu cũng không rõ mình vì sao lại kích động như vậy, nhưng cậu hiện tại rất muốn biết đối phương là ai, so với mình thì rốt cuộc ai đẹp trai hơn: “Anh ấy/cô ấy là người như thế nào?”

Tống Thính Vân gạt bàn tay đang bám trên vai mình ra, nói: “Không muốn nói với cậu.”

Không - muốn - nói - với - cậu.

Quý Văn Tự cảm giác trời sập: “Vì sao, chẳng lẽ tôi quen người đó? Anh này, ha ha, tôi đã biết thì thế nào, tôi cũng sẽ không đi gây phiền phức cho người ta đâu, đúng không?”

“Ừm.” Tống Thính Vân nhắm hai mắt lại, cho cậu một bóng lưng lãnh đạm.

Quý Văn Tự: “Vậy anh nói cho tôi biết hai người quen nhau thế nào đi?”

Tống Thính Vân mặt lạnh lùng: “Không cần.”

Quý Văn Tự: “Không lẽ là anh yêu đơn phương sao?”

Tống Thính Vân không biết bị cậu kích thích đến mức nào, cũng ngồi dậy: “Có liên quan đến cậu sao?”

“Đúng là thật rồi...” Quý Văn Tự nhận ra sự bực bội trên mặt anh, thận trọng hỏi.

Cuối cùng Quý Văn Tự ăn trọn một cú đánh cực mạnh vào đầu từ Tống Thính Vân mới ngừng đề tài này.

Hai người quay lưng vào nhau ngủ, Quý Văn Tự âm thầm rơi lệ: “Anh đánh người đau quá, đầu tôi muốn hỏng rồi.”

Tống Thính Vân hừ một tiếng, muốn nói là chính cậu đáng đời.

Mặc dù bị đánh, nhưng Quý Văn Tự cũng không giận, bởi vì cuộc đối thoại vừa rồi khiến cậu cảm thấy khoảng cách giữa cậu và Tống Thính Vân dường như lại được kéo gần thêm một chút.

Chỉ là cậu cũng không biết vì sao, cậu cảm thấy trong lòng có chút không được vui lắm, suy nghĩ mãi, cậu cảm thấy mình giận là do người kia lại mù quáng mà coi thường Tống Thính Vân.

Cậu bức xúc nói: “Tống Thính Vân, người đó thật đúng là một tên khốn!”

Tống Thính Vân:?

Quý Văn Tự tiếp tục nói: “Cho dù là tôi, tôi cũng cảm thấy anh rất ổn mà, cậu không thích anh chỉ có thể nói cậu mắt mù, anh biết không, anh đừng tự trách, nhất định là cậu sai.”

Tống Thính Vân cười vài tiếng, âm thanh rất nhẹ, giống như lông chim cào người, nhẹ nhàng lướt qua trái tim Quý Văn Tự. Cậu xoa xoa trái tim, khó hiểu nói: “Anh cười cái gì?”

Tống Thính Vân: “Cậu nói rất đúng ...”

Quý Văn Tự ừ ừ gật đầu: “Vậy nên sau này hai ta ly hôn, anh cũng không phải nhất định phải có cậu, đúng không?”

Tống Thính Vân nghe lọt được lời này, anh cụp mắt, nhàn nhạt nói: “Đúng vậy, sau khi chúng ta ly hôn, tôi sẽ cắt đứt quan hệ với cậu.”

“Ồ—” Quý Văn Tự bắt được trọng điểm: “Vậy là hiện tại hai người có liên lạc à?”

Tống Thính Vân trợn trắng mắt, không muốn nói chuyện.

Quý Văn Tự lại giơ tay đặt lên vai anh, nhẹ nhàng đẩy đẩy: “Tống Thính Vân, chúng ta còn chưa ly hôn, anh không thể ngoại tình được.”

Tống Thính Vân giơ tay lên nắm thành nắm đấm: “Bỏ tay ra.”

Quý Văn Tự nhanh chóng rụt tay về, Tống Thính Vân lúc này mới nói: “Tôi không vô đạo đức như vậy.”

“Vậy thì tốt.” Quý Văn Tự yên tâm nằm trở lại trên giường.

“Nhưng Tống Thính Vân, anh thật không muốn nói với tôi đối phương là ai sao? Tôi có thể giúp anh khuyên nhủ cậu mà!” (Việc khuyên nhủ chắc chắn là giả, cậu chỉ muốn biết người như thế nào mà có thể khiến Tống Thính Vân thích.)

Tống Thính Vân nhắm hai mắt, xem như không nghe thấy lời cậu nói.

Quý Văn Tự biết anh không vui nên lơ mình, lặng lẽ im lặng.

Đêm nay hai người mỗi người ôm một tâm tư mà ngủ.

Giường cũng rộng, giữa hai người còn có thể nhét thêm một người nữa, chỉ là ngủ đến nửa đêm, Tống Thính Vân nằm mơ thấy mình bị bạch tuộc quấn chặt.

Mở mắt ra phát hiện Quý Văn Tự đang ôm chặt mình trong ngực, y như ôm một món đồ chơi lông nhung vậy.

Sắc mặt Tống Thính Vân càng ngày càng đen.

Anh cố hết sức đưa một chân ra đá Quý Văn Tự sang phía bên kia giường.

Vừa mới có chút buồn ngủ, một đôi bàn tay lớn và hai cái đùi lại quấn lên.

Tống Thính Vân: ……

Anh lại nhấc chân đá người kia ra.

Vừa mới nhắm mắt lại, vòng ôm ấm áp rộng lớn phía sau lại đuổi theo.

Một đôi tay cứ thế quen thuộc, thuần thục quấn lấy như thể đã được lập trình.

Anh đành chấp nhận nhắm mắt.

*

Bóng đêm bị ánh dương rực rỡ từ chân trời cắn nuốt.

Đồng hồ sinh học của Quý Văn Tự đúng giờ phát huy tác dụng, cậu đột nhiên mở mắt ra, nhìn chằm chằm trần nhà ngơ ngác vài giây.

Ch.ết tiệt, sao lưng lại đau như vậy.

Mới phát hiện trong n.g.ự.c mình hình như ôm thứ gì đó mềm mại lại ấm áp.

Cậu chậm rãi cúi đầu.

Chỉ thấy Tống Thính Vân đang bị mình ôm chặt vào trong ngực.

Tống Thính Vân ngủ rất yên bình.

 

 

back top