HỢP ĐỒNG HÔN NHÂN CÙNG TỔNG TÀI LẠNH LÙNG

Chương 44: Ngủ Cùng Nhau!

Tống Thính Vân rõ ràng vui vẻ hơn rất nhiều, đôi lông mày nhíu chặt giãn ra, cười nhàn nhạt, nụ cười tinh tế vừa phải.

Ánh mắt Quý Văn Tự dừng lại trên mặt anh vài giây, sau đó cố gắng giữ bình tĩnh mà dời đi, rầu rĩ nói: “Được rồi, chơi ăn gian cũng là một sách lược, anh thắng.”

Tống Thính Vân dựa ra sau lưng ghế sô pha: “Xem ra tôi phải suy nghĩ thật kỹ nên dùng cái ‘phần thưởng’ khó có được này như thế nào.”

Quý Văn Tự nhích lại gần anh một chút, nói: “Cơ hội chỉ có một lần thôi đấy, đừng dùng vào việc bảo tôi giúp anh đổ nước rửa chân, hay giúp anh xoa bóp vai là được.”

Tống Thính Vân nghĩ thầm mình cũng không đến nỗi ngốc như thế.

Kết quả, âm thanh phát ra trước lời anh nói lại là tiếng kháng nghị của dạ dày.

Họ đã không ăn gì từ 7 giờ tối hôm qua đến 12 giờ trưa hôm nay.

Quý Văn Tự “Oa” một tiếng: “Anh đói bụng à?”

Vẻ mặt Tống Thính Vân có chút ngượng ngùng, giả vờ như không nghe thấy Quý Văn Tự nói.

Quý Văn Tự: “Tối qua bảo anh ăn nhiều một chút mà, anh đợi đấy!”

Cậu đứng dậy vỗ vỗ ngực, giống như muốn đi làm một chuyện đại sự gì đó. Cậu đi đến mở cửa xuống lầu.

Mạnh Doanh đang thái rau trong bếp. Quý Văn Tự từng bước một dịch đến bên cạnh bà, sau đó ghé đầu vào bên cạnh mẹ mình: “Mẹ, có gì ăn tạm trước không ạ? Con hơi đói bụng.”

Mạnh Doanh không nhìn cậu, tiếp tục thái đồ ăn trong tay: “Con đó hả, cái tật xấu này không sửa được.”

“Trong tủ lạnh có thạch trái cây mẹ vừa trộn, bánh kem trong lò nướng chắc cũng nướng xong rồi.”

Quý Văn Tự nhanh chóng bóp bóp vai cho Mạnh Doanh: “Mẹ con là tốt nhất.”

“Vất vả vất vả rồi.”

Mạnh Doanh giơ tay gạt tay cậu ra khỏi vai, giả vờ nghiêm túc nói: “Đừng làm phiền mẹ, thạch trái cây và bánh kem đều có phần của Thính Vân, con đừng ăn hết một mình.”

“Biết rồi biết rồi, con mang lên để cùng anh ấy ăn mà.” Quý Văn Tự lấy một cái đĩa sứ trắng từ tủ chén ra.

Nhân lúc cậu đang gắp bánh kem, Mạnh Doanh mới mở lời: “Sống chung với Thính Vân không có mâu thuẫn gì chứ?”

Quý Văn Tự thuận miệng nói: “Có mâu thuẫn gì chứ, con trai mẹ tính cách nghịch ngợm như vậy, chúng con còn chưa cãi nhau lần nào, tất cả đều là anh ấy bao dung con đấy.”

Thấy Mạnh Doanh chuẩn bị cho gia vị vào nồi canh, Quý Văn Tự thuận miệng nhắc nhở: “Mẹ, Thính Vân không ăn kỷ tử, lát nữa mẹ đừng cho vào ạ.”

Tay Mạnh Doanh khựng lại, bà chậm rãi quay đầu lại, nhìn Quý Văn Tự với ánh mắt như đang đánh giá một người xa lạ.

Quý Văn Tự bản thân thì không cảm thấy mình vừa nói gì gây kinh ngạc, cậu lấy thạch trái cây ra chia thành hai phần, gắp hết táo ra ăn sạch rồi mới đặt vào khay.

“Tiểu Tự.” Mạnh Doanh gọi cậu một tiếng.

Quý Văn Tự cắn nửa cái bánh kem nhìn về phía Mạnh Doanh, cậu mơ hồ không rõ đáp: “Vâng ạ?”

“Không có gì, sống chung với Thính Vân tốt là được.” Mạnh Doanh dường như đã hiểu ra điều gì, lộ ra nụ cười dịu dàng thoải mái.

Quý Văn Tự lấy miếng bánh kem ngậm trong miệng ra: “Mẹ, lát nữa con sẽ quay lại giúp mẹ.”

Mạnh Doanh nhanh chóng từ chối: “Không cần, con ở trên lầu bầu bạn với Thính Vân đi, mẹ làm một mình được.”

Quý Văn Tự hỏi: “Thật không cần ạ? Mẹ không cần phải khách sáo với con trai mẹ đâu.”

Mạnh Doanh đẩy lưng cậu, đuổi cậu ra khỏi bếp: “Đi nhanh đi, ở đây chỉ biết làm mẹ phân tán sự chú ý thôi.”

Quý Văn Tự lúc này mới ờ ờ đi lên lầu.

Cậu dùng khuỷu tay đẩy tay nắm cửa, sau đó dùng đầu gối mở cửa đi vào: “Tống Thính Vân, xem cái này là cái gì nè.”

Chỉ rời đi một lát, Tống Thính Vân đã không còn ở phòng ngủ. Quý Văn Tự nhắm mắt cũng biết người đi đâu rồi.

Vì thế cậu chuyển hướng đi vào thư phòng bên cạnh.

Tống Thính Vân lúc này đang ngồi trước bàn làm việc, ánh sáng máy tính chiếu vào mắt kính của anh, trên màn hình là chữ viết dày đặc.

Quý Văn Tự đi đến đặt bánh kem và thạch trái cây cùng nhau trong tầm tay Tống Thính Vân.

“Ăn chút lót dạ đi, trong bếp mới hầm bồ câu xong, chắc còn một lát nữa mới ăn cơm, tôi không nói với mẹ tôi là chúng ta chưa ăn trưa đâu.”

Tống Thính Vân: “Lát nữa tôi sẽ xuống bếp giúp dì.”

Quý Văn Tự ngồi xuống ghế, rất tự nhiên gác chân lên bàn sách. Cậu khẽ cong khóe môi, nói: “Vừa nãy không phải còn gọi là ‘Mẹ’ sao? Lén lút lại gọi là ‘Dì’ à.”

Tống Thính Vân cũng không biết Quý Văn Tự đang khó chịu bóng gió cái gì, anh giải thích: “Tôi chỉ sợ cậu nghe không thoải mái.”

Quý Văn Tự hừ một tiếng: “Tôi lúc này mới không thoải mái, làm như chúng ta chưa đăng ký kết hôn vậy.”

Tống Thính Vân nhíu mày: “Không phải là hôn nhân hợp đồng sao?”

Quý Văn Tự không nói nên lời, lại quay về đề tài ban đầu: “Mẹ tôi không cho chúng ta đi giúp bà ấy, tôi cứ ở trên lầu đợi đi, ăn cơm sẽ gọi chúng ta.”

Vừa nói cậu vừa dùng nĩa xiên một quả nho xanh đưa đến tầm tay Tống Thính Vân: “Mau ăn đi mau ăn đi, nếu không lát nữa tôi ăn hết phần của anh đấy.”

Tống Thính Vân nhận lấy nĩa từ tay cậu, ánh mắt lại quay trở về màn hình máy tính.

Quý Văn Tự thấy thần sắc anh nghiêm túc, xem tốc độ rất chậm, như là gặp phải vấn đề khó giải quyết. Vì thế Quý Văn Tự đứng dậy vòng đến bên cạnh anh, cúi người xuống nhìn màn hình máy tính hỏi: “Sao vậy? Chuyện công việc à?”

“Ừm, trước đây đã thỏa thuận với ông chủ phòng trưng bày An Hòa là công trình phía sau sẽ do chúng ta tiếp quản, nhưng không biết vì sao họ chần chừ không cho người của công ty cũ rút đi.”

Quý Văn Tự đã có thể xem hiểu những thứ liên quan đến hạng mục này, Tống Thính Vân chỉ đơn giản giải thích một vài chi tiết là Quý Văn Tự đã hiểu.

“Hợp đồng đâu?”

“Hợp đồng vẫn chưa ký, vì liên quan đến vấn đề tài chính. Ban đầu đã nói rõ là họ rút người đi, chúng ta mới ký hợp đồng chi tiền.”

“Tôi đã cho người điều tra một chút, Tập đoàn Hòa Hân và ông chủ phòng trưng bày có qua lại riêng với nhau…” Tống Thính Vân mở tài liệu liên quan đến công ty đối phương.

“Vậy là họ đã thỏa thuận một mức giá mới đúng không?”

Quý Văn Tự kết luận trước.

Tống Thính Vân sửng sờ mới gật đầu: “Công trình đang thúc giục rất gấp, hai ngày này tôi có thể phải đi nơi khác để đàm phán với Hòa Hân. Cậu ở công ty…”

Quý Văn Tự ngắt lời anh: “Không phiền phức như vậy, cái Hòa Hân này cứ để tôi đi đàm phán đi. Người này tôi quen, là bạn của một người bạn cũ của ông nội tôi.”

“Cậu làm được không? Người ta chưa chắc đã đồng ý nói chuyện với cậu đâu, cậu chỉ muốn gặp mặt người ta thôi cũng phải tốn công sức.” Mặc dù đã chứng kiến Quý Văn Tự trưởng thành và tiến bộ nhanh, nhưng trải nghiệm thực tế như vậy đối với Quý Văn Tự và anh đều là lần đầu tiên.

Quý Văn Tự vỗ ngực, giọng tự tin: “Tống Thính Vân anh cứ tin tôi đi, tôi nói tôi có cách chính là có cách.”

“Nếu thương lượng khó khăn, cậu cũng không cần nản lòng, chúng ta cùng ông chủ phòng trưng bày nói lại về tài chính là được.” Tống Thính Vân lại thừa thãi bổ sung nói.

Quý Văn Tự đưa tay giúp anh gập máy tính lại, liên tục nói: “Biết rồi biết rồi.”

 

 

back top