Ầm ầm ầm.
Quý Văn Tự nghe thấy tiếng sấm và nhìn ra ngoài cửa sổ, kèm theo tiếng sấm là tia chớp loé lên.
Thật là kỳ quái, tại sao thời tiết này lại mưa lớn như vậy.
“Chơi cho đàng hoàng.” Tống Thính Vân bên cạnh nhắc nhở.
Quý Văn Tự dời tầm mắt về phía màn hình TV, nhìn hình ảnh kết quả của ván mới, cậu giả vờ kinh ngạc nói: “Oa, anh lại không theo kịp điểm của tôi rồi kìa.”
Tống Thính Vân mặt đen lại: “Tiếp tục.”
Quý Văn Tự lại giơ cổ tay nhìn đồng hồ: “Thôi đi, đã 4 giờ rưỡi rồi, chúng ta còn ngủ nữa không?”
Tống Thính Vân lại giống như không nghe thấy, tự mình mở ra trạm kiểm soát tiếp theo của trò chơi. Quý Văn Tự đành phải một lần nữa cầm tay cầm lên.
Sao cái người này lại có tính hiếu thắng nặng đến thế chứ?
Quý Văn Tự thuần thục thao tác cần điều khiển, ngáp một cái nói: “Hay là sau này tìm lúc khác tiếp tục nhé? Bây giờ tôi muốn ngủ rồi.”
Trông cậu dường như thật sự buồn ngủ đến mức không chịu nổi.
Tống Thính Vân tức giận ném tay cầm lên bàn, nhân vật anh đang thao tác lập tức đụng phải tường ngã xuống đất.
Tiếp đó, anh giành lấy phần chăn lông đang khoác trên người Quý Văn Tự, cuộn chăn lông lại rồi quay về phòng ngủ trên lầu.
Quý Văn Tự nhìn bóng lưng anh từ phía sau: “Tống Thính Vân, yên tâm đi, lời hứa vĩnh viễn có hiệu lực, chỉ cần anh thắng tôi một lần, tôi sẽ vô điều kiện đáp ứng anh một chuyện!”
Bước chân Tống Thính Vân khựng lại, sau đó anh quay đầu đáp lại: “Được.”
Tiếng “Được” này cũng coi như cho thấy tâm trạng của anh không tệ.
Quý Văn Tự cười vài tiếng ở phía sau, thành thật tắt TV đi rồi cũng lên lầu.
*
Vì ngủ quá muộn.
Buổi sáng Quý Văn Tự cũng không dậy sớm để tập thể dục, mãi đến hơn 12 giờ trưa, trong nhà vẫn yên tĩnh chỉ có thể nghe được tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ.
Thế nhưng ngay sau đó, cửa phòng Quý Văn Tự đột nhiên bị mở một cách thô bạo, cậu chưa kịp mang giày đã chạy đến trước cửa phòng Tống Thính Vân: “Thịch thịch thịch!”
“Tống Thính Vân! Tống Thính Vân!” Cậu vừa gõ cửa vừa gọi, tay cầm điện thoại di động.
Động tĩnh không hề nhỏ, hấp tấp như vậy, dù Tống Thính Vân không muốn tỉnh lại cũng khó.
Anh mang vẻ mặt oán giận và bực tức mở cửa. Khoảnh khắc cửa mở, Quý Văn Tự liền nhanh chóng nói trước khi anh nổi cơn thịnh nộ: “Mẹ tôi, mẹ tôi muốn đến thăm chúng ta!”
Tống Thính Vân:?
Thấy anh chưa kịp phản ứng, Quý Văn Tự nhanh chóng một tay vòng lấy eo anh, kéo anh ôm về phòng ngồi xuống giường, sau đó đi đến tủ quần áo lật tìm một bộ đồ mặc nhà thoải mái cho Tống Thính Vân.
“Lúc 12 giờ hơn mẹ tôi nhắn tin nói muốn đến thăm chúng ta, còn nói Dì Kim tặng hai con bồ câu cho chúng ta, bà muốn đích thân nấu canh cho chúng ta uống!”
Nói xong cậu cầm một bộ quần áo mặc nhà màu trắng ra đưa Tống Thính Vân xem: “Bộ này được không?”
Tống Thính Vân nheo mắt lại, tầm nhìn lờ mờ đến mức chỉ có thể thấy hình dáng đại khái. Vì thế, anh nói: “Tôi không thấy rõ.”
“Tôi thật là mắc nợ anh.” Quý Văn Tự lầm bầm càu nhàu treo quần áo trở lại, đi đến cầm cặp kính của Tống Thính Vân trên tủ đầu giường nhét vào tay anh: “Mau đeo vào nhìn xem, bộ quần áo này được không?”
Cậu một lần nữa đưa bộ đồ mặc nhà màu trắng kia ra.
Tống Thính Vân đeo kính vào xong nhìn qua rồi lắc đầu.
Quý Văn Tự lập tức cầm quần áo trong tay treo lại vào tủ, sau đó tiếp tục tìm kiếm trong đó.
Tống Thính Vân ngáp một cái: “Ừm, vậy tại sao cậu lại gấp gáp như thế?”
Giọng điệu Quý Văn Tự vừa gấp vừa nặng: “Bởi vì bây giờ đã 12 giờ rưỡi, từ nhà tôi đến đây chỉ cần nửa giờ, nói không chừng mẹ tôi đã đến dưới lầu rồi! Nếu tôi không gấp, chuyện chúng ta ngủ riêng phòng sẽ bị lộ mất!”
Tống Thính Vân nghe đến đến đó mới miễn cưỡng tỉnh táo lại một chút.
Tiếp đó Quý Văn Tự lại tìm ra một bộ đồ mặc nhà màu đen: “Bộ này thì sao?”
Tống Thính Vân tiếp tục lắc đầu: “Muốn bộ màu xanh đen kia.”
Vì thế Quý Văn Tự lại treo quần áo trong tay về, thành thật lấy bộ đồ mặc nhà màu xanh đen của Tống Thính Vân ra đưa cho anh.
“Anh mau thay quần áo đi!”
Tống Thính Vân cầm quần áo nói được, Quý Văn Tự vội vàng rời khỏi phòng đi xuống lầu, sau đó giấu máy chơi game tối qua hai người chơi vào trong ngăn kéo.
Lại quay lên lầu khóa cửa phòng ngủ của mình lại.
Lúc này cậu mới nhẹ nhõm thở phào.
Vừa lúc Tống Thính Vân cũng rửa mặt đánh răng xong ra khỏi phòng, hai người gặp nhau rồi cùng nhau đi xuống lầu.
Quý Văn Tự: “Anh ổn không?”
Dù sao tối qua ngủ muộn như vậy, ngay cả Quý Văn Tự cũng chưa ngủ đủ, cái người giống mèo này chắc chắn càng ngủ không ngon.
Tống Thính Vân gật đầu, vừa đi xuống lầu, chuông cửa đã vang lên. Quý Văn Tự đi mở cửa.
Mạnh Doanh xách theo hai hộp quà tặng đã đến trước cửa.
“Mẹ, mẹ đến rồi.” Quý Văn Tự đưa tay ra đón lấy đồ Mạnh Doanh mang đến.
Tống Thính Vân đi theo sau: “Mẹ.”
Sau hôn lễ, cách xưng hô của Tống Thính Vân đã thay đổi, ban đầu anh còn có chút không quen, bây giờ thì không còn vấn đề gì.
Mạnh Doanh cười dịu dàng, hỏi: “Đến đột ngột như vậy, mẹ có làm phiền hai đứa không?”
Hai người đều trông như chưa ngủ ngon.
Quý Văn Tự xách đồ vào bếp, Tống Thính Vân dẫn Mạnh Doanh đi về phía phòng khách. Nghe Mạnh Doanh nói như vậy, anh nói: “Mẹ lo lắng nhiều rồi, không có làm phiền ạ, hơn nữa bây giờ bên ngoài đang mưa, chúng con không có lịch trình gì khác.”
Mạnh Doanh che môi cười.
“Vậy là tốt rồi, mẹ còn lo làm phiền hai đứa.” Đây là lần đầu tiên Mạnh Doanh đến đây sau khi họ kết hôn, nhìn kỹ thấy dấu vết sinh hoạt của hai người rất rõ ràng.
Trên tủ TV đặt những mô hình Lego thủ công mà Quý Văn Tự yêu thích, nhưng nhìn bố cục đơn giản tổng thể lại như là sở thích của Tống Thính Vân.
Có thể bao dung sở thích của nhau như vậy, trong lòng Mạnh Doanh vẫn yên tâm hơn rất nhiều.
“Mẹ, bồ câu có phải phải ướp trước không ạ?” Trong bếp, Quý Văn Tự lấy hai con bồ câu đã được xử lý sạch sẽ ra đổ vào trong tô, cậu cầm điện thoại tra cứu công thức canh bồ câu rồi mới hỏi.
Mạnh Doanh nói: “Cứ để ở đó đi, lát nữa mẹ sẽ vào bếp nấu cơm.”
“Ồ.” Quý Văn Tự đáp một tiếng.
Tiếp đó Mạnh Doanh mới cười nói với Tống Thính Vân: “Cái đứa nhỏ này làm gì biết nấu cơm, hồi nhỏ mẹ bảo nó học nấu ăn, nói chỉ có thế mới lấy lòng được vợ, mà nó cứ nghe tai này lọt tai kia.”
Tống Thính Vân sửng sờ, nhìn vẻ mặt Mạnh Doanh, hình như thật sự không biết Quý Văn Tự biết nấu cơm.
Chẳng lẽ Quý Văn Tự ở nhà chưa từng nấu cơm cho họ sao?
