Quý Văn Tự đút hai tay vào túi quần, đi phía sau Tống Thính Vân, vẻ mặt tò mò đánh giá xung quanh.
Cậu hình như đã từng thấy quảng cáo của cửa hàng này trên mạng. Mỗi bộ lễ phục cưới đều là độc bản, mời không ít nhà thiết kế nổi tiếng đến thiết kế, bán ra tức là ngừng sản xuất.
“Tiên sinh, mời ngồi ở đây, lát nữa người mẫu của chúng tôi sẽ thay trang phục xong.” Nhân viên cửa hàng bố trí hai người ngồi trên sofa, lại bưng lên cà phê nóng hổi.
Tống Thính Vân bưng cà phê lên nhấp một ngụm, nói: “Cảm ơn, vất vả rồi.”
Tai Quý Văn Tự giật giật. Cho dù là ông chủ của công ty niêm yết, tài sản hàng chục tỷ, nói chuyện lại nho nhã lễ độ. Trông vẻ ngoài là thái độ lạnh lùng, nhưng thật ra đối đãi với người khác lại hiền hòa đến bất ngờ.
Quý Văn Tự cảm thấy mình hình như vẫn chưa đủ hiểu biết về Tống Thính Vân.
Các người mẫu được tìm kiếm dựa trên chiều cao, cân nặng và tỷ lệ dáng người của hai người họ, ngũ quan cũng coi như đoan chính. Hiệu quả họ mặc thử và hai người họ mặc thật ra cũng không khác biệt lắm.
Quý Văn Tự cảm thấy kiểu dáng những bộ quần áo này chẳng khác biệt là bao. Tuy nhiên, nếu Tống Thính Vân mặc thì dù là khoác bao tải lên người, anh vẫn đẹp.
Hơn ba mươi bộ quần áo rất nhanh đã được trình diễn xong.
Tống Thính Vân chỉ ưng ý hai bộ.
Nhân viên cửa hàng lập tức dẫn anh đi thử.
Quý Văn Tự ngồi ở đây chờ anh, không chơi điện thoại, lười biếng ngồi đợi.
Không lâu sau, Tống Thính Vân đã thay xong quần áo bước ra từ phòng thử đồ.
Bộ vest trắng thực sự làm tôn lên làn da vốn đã trắng trẻo của anh. Dáng người anh cao ráo, thẳng tắp nhưng hơi gầy, và bộ vest có thiết kế bất đối xứng: vạt áo bên trái dài hơn một chút. Chiếc xích vàng rủ xuống cuối vạt áo, còn vòng eo thì được bộ vest ôm gọn, trông đặc biệt thon thả.
“Trời ơi Tống tiên sinh, bộ quần áo này quả thực là làm ra để dành cho ngài.”
Nếu là người khác, Quý Văn Tự sẽ thấy đây là lời tâng bốc hoa mỹ của nhân viên cửa hàng, nhưng nếu là Tống Thính Vân nói, cậu cảm thấy lời nhân viên cửa hàng nói không hề có vấn đề.
Quý Văn Tự đứng dậy đi đến trước mặt Tống Thính Vân.
“Ừm...” Cậu khom lưng quan sát.
Tống Thính Vân lùi lại nửa bước: “Làm sao vậy?”
“Chỗ cổ áo này có làm anh bị cấn không?” Cậu giơ tay vỗ vào cúc áo và sợi xích màu vàng khảm trên cổ áo, hỏi.
Tống Thính Vân giơ tay sờ cổ, vừa nãy quả thật có bị cấn, nhưng anh không để tâm.
Không ngờ Quý Văn Tự lại chú ý đến chi tiết này.
Mặc tạm thời một chút có lẽ không có vấn đề gì, nhưng ngày kết hôn phải mặc gần cả ngày, cảm giác khó chịu chỉ sẽ ngày càng nghiêm trọng.
“Thử bộ khác xem sao.” Cậu đề nghị.
Tống Thính Vân nói được.
Bộ thứ hai cũng có thiết kế gần giống bộ thứ nhất, nhưng thiếu đi những trang sức hoa mỹ, vòng eo cũng được chiết eo tinh tế hơn một chút.
Cuối cùng chốt hạ lấy bộ này.
Khi nhân viên cửa hàng đóng gói, Quý Văn Tự nhân tiện đi vệ sinh một chuyến, chỉ để lại Tống Thính Vân ở đó.
Thấy Quý Văn Tự đi xa, nhân viên cửa hàng mới cười nói chuyện làm quen với Tống Thính Vân: “Tiên sinh, cuộc hôn nhân này của ngài nhất định rất hạnh phúc phải không?”
Tống Thính Vân: “Tại sao lại nói như vậy?”
“Chỉ là cảm thấy tiên sinh nhà ngài hình như rất yêu ngài. Vừa nãy khi ngài đi thay quần áo, tiên sinh nhà ngài ở bên ngoài là vẻ mặt mong chờ ngài đấy, hơn nữa suốt quá trình không hề sốt ruột, cũng không chơi điện thoại.” Nhân viên cửa hàng nói những gì mình đã thấy cho Tống Thính Vân nghe.
Khóe môi Tống Thính Vân chậm rãi nhếch lên, không nói gì.
Anh biết rõ Quý Văn Tự biểu hiện như vậy chỉ là vì tính cách cậu vốn dĩ đã rất tốt, cho dù người liên hôn với cậu là người khác, Quý Văn Tự vẫn sẽ dành nhiều sự tôn trọng như vậy.
Bởi vì Quý Văn Tự vốn dĩ là một người rất tốt.
Nhưng dù là vậy, tâm trạng anh vẫn rất tốt, anh lấy hết tiền mặt còn sót lại trong túi đưa cho nhân viên cửa hàng, nói: “Cảm ơn dịch vụ của các cô, đây là tiền boa cho các cô.”
“Tiên sinh ngài quá khách sáo rồi, chúc hai ngài trăm năm hòa hợp, mãi mãi bên nhau.” Nhân viên cửa hàng hai tay đón nhận tiền boa.
Đúng lúc Quý Văn Tự vừa đi tới.
Thấy hai người đều có vẻ mặt rất vui, cậu dán sát vào Tống Thính Vân tò mò hỏi: “Hai người nói chuyện gì vậy? Trông có vẻ nói chuyện rất vui nhỉ?”
Nhân viên cửa hàng đang định nói, Tống Thính Vân lại nhanh hơn, dùng khuỷu tay chạm nhẹ vào cánh tay Quý Văn Tự, xoay người đi ra ngoài, nói: “Không có gì, đi thôi, đi ăn cơm trưa.”
Quý Văn Tự ồ một tiếng, sải bước dài đuổi theo Tống Thính Vân: “Đi đâu ăn?”
...
Ngày hôm nay qua đi.
Quý Văn Tự đột nhiên cảm thấy thời gian giống như nước chảy trốn đi qua kẽ tay.
Hôn kỳ rất nhanh đã đến.
Trưởng bối trong nhà đã mua cho họ một căn hộ view hồ ở thành phố, là loại nhà lầu thông hai tầng.
Sau khi kết hôn họ sẽ cùng nhau dọn đến đó sinh sống.
Sáng sớm hôm nay Quý Văn Tự đã bị kéo đi chuẩn bị.
Hai ngày trước khi kết hôn cậu đã trở về nơi mình ở trước đây, lát nữa rước dâu thì sẽ đưa đến chung cư nơi họ cùng ở.
Cậu ngồi trước bàn trang điểm, để chuyên viên tạo hình xử lý tóc cho mình.
“Tự ca!”
“Ô ô ô ô ———”...
Nghe thấy những động tĩnh này, Quý Văn Tự biết là ai chạy tới.
Bây giờ thời gian còn sớm, mấy người họ là đến sát giờ.
Mỗi người khóc lóc như phải gả em trai mình vậy, vừa khóc vừa gào, nghe mà Quý Văn Tự đau cả đầu.
“Yên tĩnh chút đi, tôi kết hôn các cậu ở đây vừa khóc vừa gào tính là chuyện gì.” Quý Văn Tự xuyên qua gương nhìn mấy người phía sau nói.
“Bọn em chính là không muốn anh kết hôn.” Người ngay từ đầu la hét tuyệt đối không kết hôn, thoáng chốc lại trở thành người kết hôn sớm nhất trong số họ.
Không thể nói là kịch tính hay hoang đường.
“Thôi đi, tôi kết hôn cũng không mất miếng thịt nào.” Quý Văn Tự phất tay, đẩy Trần Ích Lan đang ôm cánh tay mình oa oa khóc ra một chút, rồi nói tiếp: “Đi đi đi, ra ngoài mà khóc, đừng làm ướt lễ phục cưới của tôi, không khéo lát nữa Tống Thính Vân lại chê bai tôi đủ điều đấy!”
Lời này của cậu làm những người xung quanh nổi giận.
Ngụy Chương nắm chặt tay, vẻ mặt phẫn hận: “Đáng giận Tống Thính Vân, cậu dám chê bai anh!”
Quý Văn Tự hoàn toàn không hề tức giận.
Quản gia phòng tiếp tân mời mọi người ra ngoài.
Cậu cũng nắm sơ qua quy trình hôn lễ.
Biết lát nữa chỉ cần ăn vội vài miếng rồi sẽ đi đón dâu.
Trước đây cậu đã thấy quy trình này rất rườm rà, nhưng Quý Thư Di bảo lễ cưới của mọi người đều theo trình tự này, không thể thay đổi được, nên Quý Văn Tự cũng không bày ra được trò mới nào.
