“Tự ca, nhà của tụi em gần đây vừa cho ra một chiếc phi cơ cá nhân mới, đường bay đi nước ngoài tụi em cũng đã xin ổn thỏa rồi.” Cơm còn chưa kịp ăn được mấy miếng, Trần Ích Lan lại đột nhiên nói.
Quý Văn Tự cười: “Làm gì? Tôi chưa thi lấy bằng thì đâu có lái được.”
Đinh Thịnh biết Quý Văn Tự chỉ đang nói đùa, cậu ta vội vàng nói: “Thật ra tụi em không có ý đó.”
Dần dần.
Nụ cười trên mặt Quý Văn Tự chậm rãi thu lại, bởi vì cậu cảm nhận được vẻ mặt mấy người đang nhìn mình rất nghiêm túc.
Cậu nói: “Các cậu đang làm gì thế?”
Đinh Thịnh cúi đầu nói: “Tụi em nghĩ đi nghĩ lại, chuyện anh bị ép liên hôn ít nhiều vẫn có liên can đến tụi em, đều tại tụi em. Tụi em cũng biết anh không muốn kết hôn, cũng biết cái người Tống Thính Vân kia không phải gu của anh, cho nên tụi em quyết định giúp anh đào hôn. Chỉ cần trốn ra nước ngoài, bọn họ sẽ không làm gì được anh đâu.”
“Đúng! Tự ca yên tâm, em có quen bạn bè ở Anh, anh qua đó rồi họ sẽ tiếp đãi anh.”
“Chờ cơn sóng gió này qua đi, anh về nước cũng được!” Ngụy Chương nói thêm.
Quý Văn Tự ít nhiều vẫn thấy có chút cảm động, hỏi: “Bố mẹ các cậu trách phạt thì làm sao?”
“Cùng lắm thì bị cấm túc hoặc bị đánh vài roi thôi, dù sao tụi em cũng là người gây ra mà, nếu không phải tụi em thì anh căn bản sẽ không bị thương, cũng sẽ không bị ép kết hôn.” Đinh Thịnh bày ra vẻ mặt thà ch·ết không sờn.
“Còn về phần Tống Thính Vân, tụi em sẽ đi xin lỗi.”
Quý Văn Tự cười nói: “Được rồi, biết các cậu vì tôi mà suy nghĩ, cũng muốn cảm ơn các cậu đã cân nhắc nhiều đến vậy, nhưng tôi sẵn lòng kết hôn với Tống Thính Vân, người đó không tồi, tôi cũng rất ngưỡng mộ anh ấy.”
“Hơn nữa thông qua mấy ngày nay tôi tiếp xúc với anh ấy, tính cách hai tụi tôi còn rất hợp nhau nữa.” Quý Văn Tự cảm thấy mình đang nói dối mà không biết ngượng.
Cậu chỉ cầu nguyện những lời nói dối mình vừa bịa ra đừng bao giờ để Tống Thính Vân biết, nếu không đối phương không chừng sẽ chèn ép cậu đến mức nào.
Nhưng mà cho dù cậu và Tống Thính Vân không có cái hợp đồng kia, cậu cũng không định đào hôn.
Đây là sự thiếu tôn trọng đối với Tống Thính Vân.
Cậu biết nếu không phải không còn bất kỳ biện pháp nào khác, bạn bè cũng sẽ không nghĩ đến biện pháp thiếu đạo đức này.
Việc họ nghĩ đến việc chủ động đi xin lỗi Tống Thính Vân đã nói lên bản chất của họ không phải là kiểu người vì lợi ích bản thân mà làm hại người khác.
Nghĩ đến đây, Quý Văn Tự trong lòng lại rất cảm động.
“Tự ca... Anh có phải vì muốn tụi em dễ chịu trong lòng mà cố ý nói ra những lời này để lừa tụi em đấy chứ?” Đinh Thịnh vẻ mặt không tin.
Quý Văn Tự vội nói: “Lừa các cậu làm gì? Tôi bây giờ còn dọn đến ở chung với anh ấy rồi, nếu anh ấy thật sự có cái gì mà tôi không thể chịu đựng được, với tính cách của tôi, tôi sớm đã phản đối 180 độ với bố mẹ để về nhà rồi chứ?”
“Cái gì?! Hai người... Sống chung sao!!?”
Quý Văn Tự bị làm cho ù tai, cậu giơ tay dùng ngón út ngoáy lỗ tai, nói: “Đương nhiên rồi, tôi không phải kiểu người để bản thân mình chịu thiệt, các cậu cũng yên tâm đi, nếu tôi c.h.ế.t sống không đồng ý, cuộc hôn sự này của chúng tôi tuyệt đối không thành.”
Nghe được Quý Văn Tự nói những lời này, mấy người cũng thở phào nhẹ nhõm.
Trần Ích Lan vỗ vỗ ngực, “Sau này anh nếu có bất kỳ yêu cầu nào, cứ tìm tụi em!”
Quý Văn Tự vội vàng gật đầu: “Biết rồi biết rồi, nhanh ăn cơm đi.”
“Sau này các cậu không cần lo lắng chuyện của tôi nữa, chuyện các cậu tính giúp tôi đào hôn cũng đừng để người khác biết, nếu không truyền đến tai người nhà các cậu, các cậu không chừng lại phải ăn mắng đấy.”
“Được.”
*
Sau bữa tối.
Mấy người cùng nhau đi xe đến Trường Lạc Hàm.
Quý Văn Tự nhìn qua những món đồ đấu giá, cậu không có hứng thú với chúng, nhưng việc xem họ tranh giành và đấu giá với cậu mà nói vẫn là một cách g.i.ế.c thời gian hiệu quả.
Cứ như vậy, sau khi buổi đấu giá gần kết thúc họ mới rời đi.
Thời gian cũng đã đến 9 giờ rưỡi tối.
Quý Văn Tự ngồi xe về đến nhà.
Cậu mở cửa phòng đi vào.
Căn phòng cực kỳ tối om.
Xem ra Tống Thính Vân vẫn chưa về.
Cũng phải, loại tiệc tùng này không đến khuya hẳn là không thể kết thúc được.
Cậu đi đến thư phòng ngồi vào vị trí của mình, trên tay cầm một phần văn kiện của Tống Thính Vân.
Chữ viết dày đặc, nhìn hai cái liền muốn ngủ gật.
Nhưng cũng không biết có phải do hai ngày trước xem những văn kiện đó khiến Quý Văn Tự dần dần thích ứng một chút hay không, cậu tĩnh tâm lại thì có thể xem nội dung văn kiện được.
Xem ra Tống Thính Vân đang đau đầu vì miếng đất ở phía nam thành phố kia.
Quý Văn Tự nhìn thông tin miếng đất, phát hiện mình quen biết chủ nhân miếng đất.
Trần Bổn Thiện.
Người này là bố của một bạn học đại học của cậu.
Nhưng Quý Văn Tự tự nhận mình và đối phương chỉ là quan hệ bạn học qua loa, nếu bảo cậu đi nói chuyện làm ăn này, chút quan hệ này đại khái vẫn không thành.
Quý Văn Tự lặng lẽ lật một trang văn kiện, lại thấy được tầm quan trọng của miếng đất này đối với việc kinh doanh của Tống Thính Vân ở phía nam thành phố.
Cậu rũ mi, cau mày, nhẹ chậc một tiếng.
Đang định tiếp tục xem thêm, bên ngoài truyền đến tiếng mở cửa, Quý Văn Tự nhanh chóng đặt văn kiện trở lại, đứng dậy đi ra phòng khách.
Ở khu vực sảnh vào, Tống Thính Vân một tay vịn tủ giày, tay kia đang thay dép lê.
Áo khoác vắt trên khuỷu tay anh. Tống Thính Vân có vóc dáng đẹp, áo sơ mi đóng trong quần dài, làm nổi bật vòng eo thon gọn, đôi chân dài mảnh, lưng trông rất mỏng. Mái tóc chải ngược lúc ban ngày đã buông xõa xuống, dưới ánh đèn vàng ấm áp, toát lên thêm vài phần hiền hòa.
Chỉ là đi hai bước đã lộ tẩy.
Đây là đã uống bao nhiêu rượu rồi?
Quý Văn Tự vốn không muốn quản, nhưng nhìn thấy đầu gối Tống Thính Vân đụng phải ghế suýt nữa ngã nhào, cậu vẫn bước tới đỡ Tống Thính Vân, nói: “Hừ, ai bảo anh uống nhiều rượu làm gì, đến đi còn không xong nữa?”
May mà Tống Thính Vân chỉ là chân cẳng không đủ nhanh nhẹn, tư duy vẫn tương đối nhanh nhạy, ít nhất anh có thể nghe hiểu lời Quý Văn Tự nói là có ý gì, anh cười khổ nói: “Không uống rượu thì không có cách nào khác.”
“Tôi dù sao cũng không hiểu.” Quý Văn Tự quả thật không hiểu, nói chuyện làm ăn làm gì phải uống mình thành như vậy.
Cậu đỡ Tống Thính Vân về phòng, đi vào phòng bếp rót một ly nước ấm mang tới, kết quả người vốn đang nằm trên giường lại biến đâu mất.
Tập trung nhìn kỹ, Tống Thính Vân lại đang gọi điện thoại ở ban công.
Quý Văn Tự khoanh tay dựa vào tủ quần áo, nghe Tống Thính Vân nói chuyện với người trong điện thoại.
“Trần Tổng, ngài đã về nhà an toàn chưa ạ?”
“...”
“Dạ dạ, ngài cũng cần nghỉ ngơi thật tốt, ngày mai ngài xem...”
“...”
“Ngày mai không có thời gian ạ, vậy chuyện hợp đồng ngài đã đồng ý...”
“...”
“Được.” Quý Văn Tự dường như nghe thấy giọng Tống Thính Vân cứng lại, tiếp theo Tống Thính Vân cười nói, “Dạ, ngài cứ bận việc của ngài trước, chuyện của chúng ta không vội.”
Điện thoại cúp máy.
