HỢP ĐỒNG HÔN NHÂN CÙNG TỔNG TÀI LẠNH LÙNG

Chương 16

Rõ ràng là được các trưởng bối nuông chiều lớn lên, nhưng lại không có tính cách kiêu căng, ương ngạnh thái quá, ngoài tính trẻ con, nóng nảy và bốc đồng, ngược lại cũng không có khuyết điểm gì quá lớn.

“Cũng không đến mức đó.” Tống Thính Vân mở cửa, cúi người lấy ra hai đôi dép lê từ tủ giày. Anh đặt đôi hơi lớn hơn ở bên chân Quý Văn Tự, nói: “Đây là dép lê của cậu, mới mua, nếu không vừa chân thì tự đi mua đôi mới.”

Quý Văn Tự “Ồ” một tiếng, đạp giày ra nhét chân vào dép lê, không lớn không nhỏ vừa vặn. Cậu lắc lắc chân: “Anh đừng nói, rất vừa chân đấy.”

Tống Thính Vân không nói chuyện.

Bước qua tiền sảnh là phòng khách rộng thênh thang.. Bố cục phòng khách rất đơn giản, không có đồ nội thất và đồ trang trí thừa thãi, sofa được sắp xếp gọn gàng, bộ ấm trà trên bàn được đặt ngay ngắn, nhìn qua chủ nhà rất chú trọng chi tiết cuộc sống.

Dưới sofa trải thảm lông nhung màu đen, màu sắc toàn bộ phòng khách rất đơn điệu, chính là kiểu phối màu đen trắng tương tự văn phòng của anh.

Chẳng lẽ phòng ngủ của mình cũng là tông màu này?

Cậu đi theo Tống Thính Vân đến phòng mình, đẩy cửa ra, đập vào mắt quả nhiên là kiểu phối màu đen trắng này. Ga trải giường là màu trắng, rèm cửa lại là màu đen.

Không có đồ trang trí thừa thãi.

Trống rỗng, chờ chính cậu lấp đầy.

Khóe môi Quý Văn Tự giật giật, nhìn Tống Thính Vân nói: “Anh sao lại thích kiểu phối màu như vậy?”

“Sao vậy?”

Quý Văn Tự: “Phối màu đen trắng, cũng quá đơn điệu rồi, hơn nữa ở trong hoàn cảnh như vậy, sẽ không cảm thấy lạnh lẽo,cô đơn sao?”

Tống Thính Vân: “Sẽ không.”

“Tôi không thể ở trong căn phòng thế này được, anh cho phép tôi mua đồ nội thất vào chứ?” Để chắc chắn, Quý Văn Tự còn hỏi thêm.

Tống Thính Vân gật đầu: “Cứ tự nhiên.”

“Tốt!” Quý Văn Tự đột nhiên phấn khởi: “Sau này chúng ta chính là huynh đệ tốt hoạn nạn có nhau!”

Tống Thính Vân nhìn cậu một cái, ánh mắt kỳ lạ khó hiểu, sau đó không quay đầu lại rời khỏi phòng, chỉ để lại Quý Văn Tự ngơ ngác tại chỗ.

Tài xế rất nhanh đã mang hành lý của Quý Văn Tự từ dưới lầu lên.

Trời cũng từ từ tối đen, tài xế mang hành lý lên xong liền rời đi.

Mà Tống Thính Vân vẫn luôn ở trong phòng mình không ra ngoài.

Quý Văn Tự một mình nhảy nhót qua lại giữa phòng khách và phòng ngủ.

Cây nạng gõ xuống mặt đất kêu lộc cộc, Quý Văn Tự lúc này mới cảm thán Tống Thính Vân có tầm nhìn xa.

Quần áo cậu mang đến không nhiều lắm, cái vali khác chứa mấy mô hình và đồ chơi thủ công quý giá nhất của mình.

Cậu dựa vào bàn làm việc và kệ sách trong phòng ngủ bày biện.

Quần áo được treo lên chỉnh tề.

Đây vốn dĩ không phải là công việc gì tốn sức.

Nhưng vì Quý Văn Tự một chân không tiện, nên phải bận rộn hơn một giờ mới được nghỉ ngơi.

Hoàn tất công việc và vệ sinh cá nhân xong, cũng đã đến giờ Quý Văn Tự nên đi ngủ.

Nhìn qua gương, cậu nhìn vết thương trên cổ hơi ửng đỏ, do dự một chút, xoay người đi ra ngoài đến trước cửa phòng Tống Thính Vân.

Đột nhiên đưa tay mở cửa phòng.

“Tống Thính Vân, hộp thuốc nhà anh ở đâu... à...” Quý Văn Tự chỉ cảm thấy trước mắt lóe lên một luồng ánh sáng chói lòa, rồi nhìn kỹ lại thì Tống Thính Vân đã quay lưng lại.

Tống Thính Vân khoác một chiếc áo ngủ màu xanh đen, lỏng lẻo, rõ ràng Quý Văn Tự bước vào không đúng lúc.

“Quý Văn Tự, tôi nghĩ cậu ít nhất cũng biết đạo lý vào phòng người khác phải gõ cửa chứ.” Giọng Tống Thính Vân quá lạnh, nghe như thể rất tức giận vì Quý Văn Tự đột nhiên xông vào phòng anh.

Quý Văn Tự tự thấy mình sai, lùi lại nửa bước rồi đóng cửa lại.

Tiếp đó...

“Thịch thịch thịch.” Cửa phòng bị gõ vang một cách trịnh trọng.

Giọng Quý Văn Tự xuyên qua khe cửa chui vào: “Tống Thính Vân, trong nhà có hộp thuốc không?”

Tống Thính Vân thở dài, anh nhanh chóng cài cúc áo ngủ lại, sau đó lấy hộp thuốc từ trong phòng đi ra mở cửa, anh không nói chuyện, chỉ đưa hộp thuốc ra ngoài.

Quý Văn Tự đưa hai tay ôm lấy: “Cảm ơn.”

Cậu nhảy nhót ngồi lên sofa, sau đó mở điện thoại trước mặt, vụng về tự khử trùng vết thương trên cổ.

Tống Thính Vân đứng ở cửa phòng ngủ nhìn một lát, cuối cùng vẫn không nhịn được tiến lên. Anh cầm bông gòn từ tay Quý Văn Tự, chấm chút Povidone mới, thật cẩn thận bôi lên vết thương cho cậu.

Quý Văn Tự ngửa đầu nhìn anh.

Tống Thính Vân hẳn là vừa tắm xong không lâu, tóc còn chưa khô hoàn toàn, nửa ẩm ướt rủ trên đầu. Tóc buông xỏa hết xuống, nhìn càng thêm trẻ trung, hoàn toàn không nhìn ra là còn lớn hơn cậu ba bốn tuổi.

“Tống Thính Vân, tóc anh buông xuống không phải rất đẹp trai sao? Làm kiểu tóc gì chứ, tự nhiên như vậy thật đẹp.”

“...” Tống Thính Vân cụp mắt nhìn cậu một cái, không thèm để ý đến cậu.

Quý Văn Tự nghiêng đầu tạo điều kiện cho anh bôi thuốc, tiếp đó cậu lại lải nhải: “Vừa rồi thật sự xin lỗi, tôi ở nhà cũng ở một mình, các cô giúp việc đều ở dưới lầu, tôi quen không gõ cửa khi đi vào.”

“Ừm.” Tống Thính Vân cuối cùng cũng tiếp lời: “Không sao.”

Ánh mắt Quý Văn Tự lướt qua chiếc cổ mảnh khảnh trơn láng của anh, nhớ lại cái liếc mắt hoảng loạn vừa rồi, lưng Tống Thính Vân hình như cũng trắng như cổ?

Cậu tò mò hỏi: “Tống Thính Vân. Chỗ vai anh có hình xăm sao?”

Nghe được lời này, tay Tống Thính Vân đột nhiên run lên, tăm bông chọc trúng vết thương trên cổ Quý Văn Tự, đau đến Quý Văn Tự ôm cổ kêu oai oái: “Oa oa, tôi không hỏi là được, anh sao lại trả thù tôi như vậy?”

Thuốc đã bôi gần xong, Tống Thính Vân vứt bỏ tăm bông còn lại trong tay, xoay người về phòng.

Tiếp đó, cửa phòng còn truyền đến tiếng khóa cửa.

Quý Văn Tự cười hì hì, không ngờ cậu cũng có ngày làm Tống Thính Vân cứng họng.

Cậu nhanh nhẹn thu dọn sự bừa bộn trên bàn, tiện tay đặt hộp thuốc dưới bàn trà, sau đó lại đi đến trước cửa phòng ngủ Tống Thính Vân.

“Tống Thính Vân, chỉ có hai ta ở đây đúng không? Vậy bảo mẫu nấu cơm cũng không có sao?”

“Không có.” Tống Thính Vân ném ra một câu như vậy.

Quý Văn Tự khoanh tay dựa vào cửa, lại hỏi: “Vậy ngày thường anh ăn sáng như thế nào?”

“Không ăn.”

Không ăn? Quý Văn Tự chậm rãi nhảy về phòng, anh không ăn thì không ăn, cậu không ăn không được.

Quý Văn Tự về phòng nằm lại trên giường.

Cậu cũng không lạ giường, đổi chỗ ngủ vẫn có thể ngủ ngon, huống chi giường phòng Cậukhông mềm không cứng, cậu ngủ thấy vừa vặn.

Có lẽ là ban ngày đã xảy ra quá nhiều chuyện.

Quý Văn Tự nằm trở lại trên giường không bao lâu đã cuộn chăn ngủ rồi.

back top