HÔN NHÂN CẤP ALPHA MANG ĐẾN NHỮNG GÌ ?

Chap 30

Chương 30: Vòng Ức Chế

Bùi Ngôn muốn nói không phải chu kỳ dễ cảm, nhưng hắn cũng không cách nào xác thực hình dung rốt cuộc đây là cái gì, vì thế đành mặc nhận.

Từ lâu, Bùi Ngôn đều cảm thấy mình là một người rất khó hình dung, không bao hàm bất kỳ hàm ý xấu nào, chỉ là ý nghĩa đơn thuần theo mặt chữ.

Hắn không biết hình dung tính cách mình thế nào, càng không biết hình dung cơ thể mình thế nào.

Bùi Ngôn vẫn luôn không đối diện với Hình Xuyên. Hắn đổi tư thế dựa vào đầu giường, giơ tay che mắt: “Có lẽ là gần đây quá mệt mỏi.”

Lý do hắn đưa ra rất hợp lý, công việc cường độ cao sẽ làm cho pheromone của Alpha và Omega mất kiểm soát, dẫn đến chu kỳ đặc biệt bị hỗn loạn.

Nếu lâu dài không được sơ giải chính xác, mà cứ luôn sử dụng chất ức chế, còn có khả năng khiến tình huống trở nên nghiêm trọng hơn.

Ánh mắt Hình Xuyên lại không hề dời đi, vẫn luôn dừng lại trên mặt Bùi Ngôn: “Cậu ngày thường xử lý chu kỳ dễ cảm thế nào?”

Bùi Ngôn bỏ tay xuống, trong mắt hắn một mảnh nước long lanh, không biết là do bị nóng hay vì lý do nào khác.

Hắn rất kháng cự trả lời loại vấn đề này, hơn nữa cho rằng là một người trưởng thành biết phán đoán ranh giới xã giao bình thường, Hình Xuyên cũng không nên hỏi hắn vấn đề như vậy.

Nhưng Hình Xuyên không có ý định dừng lại, nhìn chằm chằm mắt hắn hỏi: “Chỉ uống thuốc thôi sao?”

Bùi Ngôn trầm mặc rất lâu, trước nói câu “Đừng hỏi”, sau đó lại có chút ý tứ liều lĩnh: “Tôi tự mình sẽ xử lý ổn thỏa.”

Nhưng Bùi Ngôn không giống như có thể xử lý ổn thỏa. Mặc dù hắn không mẫn cảm với pheromone, nhưng hắn cũng ngửi thấy pheromone từ trên người mình không thể khống chế, cuồn cuộn không ngừng dật tán ra.

Nồng độ quá cao, mùi cay đắng nhạt đó cũng trở nên rõ ràng hơn.

Bùi Ngôn ngồi dậy, từ ngăn kéo tầng dưới cùng lấy ra một chiếc vòng ức chế pheromone màu đen, đeo lên cổ.

Vòng ức chế tít một tiếng sáng đèn xanh, biểu thị bắt đầu công việc.

Nhưng trong không khí vẫn lưu động pheromone Alpha quá liều, mùi vị có chút đậm. Bùi Ngôn lo lắng Hình Xuyên cảm thấy khó chịu, vì thế nói: “Cậu ra ngoài trước đi, mùi ở đây không dễ ngửi lắm.”

Hình Xuyên nhìn mặt Bùi Ngôn, chậm rãi nói: “Không có không dễ ngửi.”

Bùi Ngôn yếu ớt nhếch khóe miệng cười một chút, cũng không tin. Hình Xuyên dường như rất nhanh quên mất ai là người vừa rồi ngửi thấy pheromone liền lộ ra tính công kích, “Cậu đừng trêu tôi.”

Hình Xuyên đứng lên, đi về phía cửa vài bước. Chờ khoảng cách giữa hai người đủ xa, cậu ấy quay lại nói: “Vậy cậu nghỉ ngơi trước.”

Bùi Ngôn một lần nữa dựa về đầu giường, trông có vẻ bất cứ lúc nào cũng có thể trượt xuống dưới. Hắn gật gật đầu, nhắm mắt lại.


Hình Xuyên rời khỏi phòng, TV trong phòng khách vẫn còn đang phát tin tức, cậu ấy tắt TV, vào phòng bếp nhìn thoáng qua, máy rửa chén còn chưa dừng công việc.

Trong lúc cậu ấy ngồi ở phòng khách chờ đợi, Cố Minh Húc đột nhiên gửi tin nhắn cho cậu ấy.

“Thuốc này của anh từ đâu ra vậy, tự mình ăn à?”

Hình Xuyên vẫn không trả lời vấn đề nguồn gốc thuốc, chỉ hỏi: “Sao vậy?”

“Anh thật là điên rồi... Loại thuốc này đừng ăn bậy nha...”

Hình Xuyên nghĩ đến vài phút trước, Bùi Ngôn đã nuốt xuống hai viên thuốc cùng với nước ấm, nhưng cậu ấy còn chưa kịp nghĩ nhiều hơn, tin nhắn của Cố Minh Húc liền từng cái nhảy ra.

“Thành phần thuốc này không có gì đặc biệt, thường dùng để trị liệu rối loạn chu kỳ đặc biệt, bình thường cũng có thể dùng để ức chế pheromone, tránh cho pheromone quá tải.”

“Bất quá đồ vật thêm vào bên trong quá tạp, vừa có thành phần dược tề chuyên dụng cho Omega, lại có thành phần dược tề chuyên dụng cho Alpha, sao lại dùng lung tung như vậy.”

“Quan trọng nhất là, sao liều lượng lại thêm lớn như vậy, là cho người ăn sao? Ăn xong có thể khiến người ta bị thiến sinh lý luôn.”

“Là quân đội các anh đặc cung sao? Nói với lãnh đạo các anh một chút, đừng đem người lính các anh dùng như vật thí nghiệm.”

Hình Xuyên không nhìn tiếp lời Cố Minh Húc nói, cậu ấy buông điện thoại, để màn hình sáng lên trên bàn bên cạnh, cho đến khi nhìn thấy mắt phát khô.

Trong phòng bếp, máy rửa chén phát ra âm thanh nhắc nhở hoàn thành công việc. Tiếng tít tít của máy móc vang vọng trong căn phòng trống rỗng.

Hình Xuyên tắt điện thoại, đứng dậy đi về phía phòng. Bùi Ngôn không khóa cửa phòng, cho nên cậu ấy vặn tay nắm cửa, rất nhẹ nhàng liền đi vào trong.

Bùi Ngôn không nằm trên giường, đèn trong phòng tắm sáng, truyền ra tiếng nước tí tách.

Hình Xuyên vòng đến đầu giường, thoáng thấy thùng rác bên giường, bên trong chỉ có tờ giấy vò lại, và một ống thuốc ức chế dạng tiêm dùng hết.

Hình Xuyên rút một tờ giấy từ đầu giường, ngồi xổm xuống thân lấy ống ức chế trong thùng rác ra, bọc lại bằng giấy. Quan sát một vòng, trên thân ống ức chế vẫn không có đánh dấu kích cỡ.

Dường như cũng không có gì cần kiểm nghiệm thêm, Hình Xuyên ném ống ức chế trở lại thùng rác.

Tiếng nước trong phòng tắm ngừng, Hình Xuyên đi đến cạnh cửa, gõ gõ cửa.

“Bùi Ngôn,” Hình Xuyên dán vào cạnh cửa hỏi: “Cậu có dùng chất ức chế không?”

Bên trong truyền ra một trận tiếng nước hoảng loạn. Cách một lúc lâu, giọng Bùi Ngôn mới rầu rĩ vang lên từ bên trong cánh cửa.

Vào thời điểm này, lựa chọn đầu tiên của hắn vẫn là nói dối: “Không dùng.”

Hình Xuyên thử vặn tay nắm cửa một chút, khóa cửa theo tiếng mà rơi.

Bùi Ngôn vẫn không khóa cửa, hoàn toàn không có một chút phòng bị nào của người đồng tính luyến ái.

Trong phòng tắm một mảnh hơi nước bốc lên, hỗn hợp mùi sữa tắm, ẩm ướt ập vào mặt.

Bùi Ngôn ngồi sau làn hơi nước trắng xóa. Mái tóc bị nước làm ướt có vẻ càng thêm đen nhánh, dán vào hai bên má. Hai cánh tay trắng như tuyết ướt dầm dề treo ở mép bồn tắm, nước bồn tắm tràn qua ngực hắn, vừa vặn đến chỗ xương quai xanh lõm xuống.

Hắn rõ ràng không nghĩ tới Hình Xuyên sẽ trực tiếp mở cửa. Nước trong bồn tắm tràn ra một vòng lại một vòng gợn sóng. Bùi Ngôn thu cánh tay lại, ngâm cả người mình vào trong nước, chỉ lộ ra một cái đầu, giọng rất nhẹ hỏi: “Sao vậy?”

Bùi Ngôn còn chưa tháo vòng pheromone ra, chiếc vòng đen tinh tế vòng quanh cổ hắn trắng nõn, nhưng mùi pheromone trong không khí xung quanh vẫn có chút nồng.

Dáng vẻ cảnh giác của Bùi Ngôn quá mức căng thẳng, như thể bị người ta tàn nhẫn bức bách nhưng không biết làm thế nào cho tốt. Hình Xuyên có một khoảnh khắc muốn cứ thế rời khỏi phòng tắm, coi như chưa có chuyện gì xảy ra.

Nhưng Hình Xuyên quay người đóng cửa lại, đi đến bên cạnh bồn tắm.

Bùi Ngôn cả người trần trụi, nhưng mặt nước lại không có gì che đậy. Hắn chỉ có thể cố gắng cuộn người lại, vươn tay đi lấy khăn tắm trên giá.

Đối mặt với sự mạo phạm của Hình Xuyên, hắn vẫn dùng ngữ khí thương lượng: “Có gì nói, chờ tôi ra ngoài rồi nói.”

Hình Xuyên không theo ý hắn, ngồi xổm xuống thân cầm cánh tay hắn.

“Còn có sức tắm rửa sao?” Hình Xuyên hỏi.

Cánh tay Bùi Ngôn toàn là nước, cảm giác ấm áp.

Bùi Ngôn liên tục mờ mịt, trầm mặc vài giây sau vẫn trả lời vấn đề: “Có.”

Nhiệt độ cơ thể hắn trải qua nước ấm dội vào, trở nên cao hơn, nhưng mặt và môi vẫn tái nhợt, không có huyết sắc.

“Thật sao?” Hình Xuyên không tin hắn. Độ tín nhiệm của Bùi Ngôn ở chỗ cậu ấy đã về zero: “Có sức sao không dùng vòi sen tắm vòi sen?”

Bùi Ngôn mím môi, không nói gì.

Hình Xuyên bảo hắn lại đây một chút. Bùi Ngôn nhìn cậu ấy vài phút, mới chậm rãi chống đáy bồn tắm dựa lại gần một chút.

Hình Xuyên xắn tay áo lên cánh tay, hỏi hắn: “Tóc gội chưa?”

Bùi Ngôn vừa mới kịp làm ướt tóc, nhưng hắn nói gội rồi.

Giây tiếp theo hắn liền hối hận, bởi vì Hình Xuyên một tay nắm cánh tay phải hắn, tay kia sờ đến vai hắn.

Cánh tay Hình Xuyên hơi lạnh, Bùi Ngôn giãy giụa kêu lên một tiếng, đối phương không dừng lại, giống như đối mặt với con mèo không muốn tắm.

Vết sẹo sau hình xăm gồ ghề. Bùi Ngôn giãy giụa càng lợi hại hơn, cố gắng giấu đi phần lưng mình.

Hình Xuyên dùng chút sức trên tay, làm Bùi Ngôn đối mặt với mình, hỏi hắn: “Sao còn có hình xăm, xăm lúc nào vậy?”

Lông mi Bùi Ngôn cũng bị làm cho rất ướt, có chút không mở ra được. Khóe miệng hắn buồn bã rũ xuống, “Cảm thấy vui thì tùy tiện xăm thôi.”

Hình Xuyên híp híp mắt. Bùi Ngôn sẽ không nhìn sắc mặt người khác, không nghe hiểu ám chỉ của người khác, nhưng lại thông minh biết giữ kín chuyện của mình, giống như một sinh vật phi nhân cố chấp được tạo thành từ bí ẩn.

“Phải không?” Hình Xuyên nhàn nhạt cười: “Không ngờ cậu còn rất phản nghịch.”

Bùi Ngôn nghe không ra ngữ khí của Hình Xuyên, chỉ có thể từ ý nghĩa mặt chữ để lý giải. Dựa theo định nghĩa phản nghịch mà nói, hắn quả thật đạt đến danh xưng này.

Hắn liền nói: “Là có một chút.”

Hình Xuyên cảm thấy không phải một chút, là rất nhiều, phi thường, cực kỳ.

Cậu ấy bơm chút sữa tắm, xoa ra bọt biển rồi bôi lên người Bùi Ngôn.

Bùi Ngôn không quá phối hợp, nhưng hắn không có sức lực, còn suýt chút nữa trượt chân trong bồn tắm. Hình Xuyên giữ chặt hắn, bảo hắn ngồi yên.

Bùi Ngôn liền ngoan ngoãn hơn một chút. Bọt biển rất nhanh làm hắn trông giống như người tuyết, có thứ che đậy hắn ngược lại tự tại hơn.

Hình Xuyên cong ngón tay, gõ gõ chiếc vòng ức chế, “Sao cậu lại đeo cái này?”

Bùi Ngôn không hiểu, ánh mắt bình thản nhìn Hình Xuyên.

“Thông thường chỉ có Omega đeo cái này,” Hình Xuyên giải thích: “Khả năng khống chế pheromone của Alpha phổ biến mạnh hơn so với Omega một chút, thường sẽ chọn vòng tay.”

“... Tôi tùy tiện chọn.” Bùi Ngôn nói mà không suy nghĩ.

Tay Hình Xuyên dần dần sờ ra sau cổ. Bùi Ngôn vào lúc lẽ ra nên giãy giụa lại yên tĩnh quá mức. Hình Xuyên thuận lợi sờ đến khóa cài, chỉ cần ấn một chút, đèn xanh của vòng ức chế liền tắt, lạch cạch một tiếng rơi vào trong nước.

Pheromone hơi cay đắng lập tức điên cuồng dật ra.

Bùi Ngôn ngơ ngác nhìn mặt nước, vòng ức chế đã chìm xuống đáy. Hình Xuyên “À nga” một tiếng: “Xin lỗi, không cẩn thận ấn trúng.”

Bùi Ngôn thật sự cho rằng cậu ấy là không cẩn thận, liền nhỏ giọng nói: “Không sao, nó không thấm nước.”

Hắn cúi xuống thân, chuẩn bị nhặt vòng ức chế lên đeo lại. Hình Xuyên lại nhanh hơn hắn một bước đưa tay ra.

Vị trí vòng ức chế rơi rất không đúng. Cánh tay Hình Xuyên chạm vào đùi trong của hắn. Bùi Ngôn co chân lại, muốn tránh ra một chút.

Hình Xuyên lại không nhặt vòng cổ, cậu ấy giống như đang tự thuật một chuyện nhỏ rất bình thường, trắng trợn miêu tả: “Bùi Ngôn, cậu cương rồi.”

Bùi Ngôn lúc đầu không phản ứng kịp, sau đó cơ thể hắn chậm rãi đông cứng lại.

Hình Xuyên ngồi xổm bên cạnh hắn, thân hình cao lớn, gần như muốn bao phủ lấy hắn, giống như một mảng bóng tối nồng đậm, không thể xua tan.

Hắn muốn nói không có, điều này không có lý. Hắn chưa bao giờ có phản ứng gì quá.

Hắn đã quen thuộc với chu trình này: đầu nóng lên, uống thuốc, tiêm, đeo vòng ức chế.

Nếu vẫn không được, liền còng mình ở mép giường một đêm, thường thì sẽ ổn thôi.

Nhưng Hình Xuyên tiếp cận hắn, thả ra một chút pheromone. Mùi rượu tự nhiên mang theo sự dụ hoặc mê hoặc người, dễ dàng làm người ta không thể tự giữ.

Bùi Ngôn nghe thấy cậu ấy hỏi: “Ghét pheromone của tôi sao?”

Bùi Ngôn không cách nào nói ghét hay thích, đáp án nào cũng không tốt.

Ý chí lực của hắn trở nên rất mỏng yếu. Điều duy nhất hắn làm được là chuyển người qua, lưng dựa vào vách bồn tắm lạnh lẽo. Vải dệt trên quần áo Hình Xuyên ma sát khiến hắn hơi đau, nhưng hắn cũng không biết làm thế nào lảng tránh, ngược lại dựa vào gần hơn một chút.

Hơi nước không ngừng tràn ngập. Hơi nước ẩm ướt hỗn hợp với mùi pheromone quấn quýt không ngừng chảy ngược vào cơ thể hắn, lại bốc hơi ra ngoài từ mỗi lỗ chân lông, làm Bùi Ngôn cho rằng khóe mắt mình ẩm ướt chẳng qua chỉ là vì không cẩn thận dính nước.

“Không sao,” Hình Xuyên nhìn ra sự căng thẳng của hắn, an ủi hắn: “Chỉ là cánh tay máy, cậu có thể coi nó là một cỗ máy không có sinh mệnh.”

Bùi Ngôn hé miệng, giọng nói lại rất khô khốc, không phát ra một chút âm thanh nào.

Hắn và Hình Xuyên rõ ràng đều biết không phải vậy, nhưng không có ai nghiêm túc nói về vấn đề này.

back top