HÔN NHÂN CẤP ALPHA MANG ĐẾN NHỮNG GÌ ?

Chap 28

Chương 28: Nước Hoa

Bùi Ngôn kết thúc công việc, tắt máy tính trước, nhìn lướt qua thời gian hiển thị phía dưới màn hình, đã là 11 giờ 47 phút.

Bùi Ngôn ngả người ra sau, lưng tựa vào ghế, nhắm mắt lại để giảm bớt cảm giác đau nhức.

Một giờ trước, hắn đã cho tài xế tan ca. Sáng mai còn có một cuộc họp lớn phải tham dự. Hiện tại, lái xe xuống lầu về biệt thự cũng cần 30 phút. Đến biệt thự có khả năng sẽ làm phiền giấc ngủ của Hình Xuyên.

Dù nghĩ thế nào đi nữa, vào phòng nghỉ ngơi rửa mặt đánh răng qua loa một chút rồi trực tiếp nằm xuống ngủ vẫn là sắp xếp tốt nhất.

Bùi Ngôn gần như đã thuyết phục được bản thân, hắn mở mắt ra, tay ấn vào tay vịn ghế dựa mượn lực đứng dậy.

Trong văn phòng im ắng, nhìn ra ngoài qua cửa sổ sát đất ở tầng cao, toàn bộ khu công viên sáng đèn lốm đốm, khu nội thành xa hơn thì đèn đuốc sáng trưng.

Tay nắm cửa có chút lạnh, Bùi Ngôn đi xuống vặn, khóa cửa phát ra tiếng cạch nhỏ, nhưng hắn không tiếp tục kéo cửa ra.

Đứng lại vài giây, hắn chậm rãi buông tay ra, xoay người nhanh chóng đi đến trước bàn làm việc, kéo ngăn kéo giữa ra, từ bên trong sờ ra chìa khóa xe.

Đường xe chạy đêm khuya vắng hơn ban ngày nhiều. Cho dù không biết mình đang chờ mong điều gì, Bùi Ngôn vẫn tăng tốc độ lên một chút, chạy đến cửa biệt thự sớm hơn mười phút.

Cả căn biệt thự tối đen như mực. Bùi Ngôn mở cửa, còn đang sờ công tắc đèn trên tường thì đèn phòng khách đột nhiên sáng trưng.

Bùi Ngôn nheo mắt thích ứng một lát, tầm nhìn mơ hồ dần dần trở nên rõ ràng.

Hình Xuyên mặc áo ngủ đang đứng ở cửa cầu thang.

“Tan ca muộn vậy sao?” Hình Xuyên đi xuống hai bước, đi tới nhận lấy áo khoác đang treo trên cánh tay Bùi Ngôn.

Bùi Ngôn giống như một học sinh dở luôn đăng ký lớp phụ đạo nhưng không có tiến bộ gì, lại trở về trạng thái lúng túng không nhịn được khi đối mặt với Hình Xuyên.

Hắn gần như chỉ chừa cho Hình Xuyên mặt nghiêng, ánh mắt dao động, không nhìn thẳng vào mặt Hình Xuyên, lắp bắp “Ừm” một tiếng.

Hình Xuyên treo áo khoác lên giá, nghiêng đầu đối diện với Bùi Ngôn, cười hỏi: “Sao vậy, vẫn không thân với tôi à?”

Bùi Ngôn nhẹ giọng nói “Không có”, nâng lông mày lên, rốt cuộc đặt ánh mắt lên mặt Hình Xuyên.

Hắn có vài phần nghiêm túc trịnh trọng nói: “Đừng đùa tôi.”

Bùi Ngôn lại có thể phân biệt ra đây là một câu nói đùa, Hình Xuyên cảm thấy hắn rất có tiến bộ.

Hình Xuyên gật đầu đồng ý, nhưng thái độ trông không được nghiêm túc lắm. Bùi Ngôn nhìn chằm chằm cậu ấy một lúc, xác định cậu ấy quả thật đang qua loa với mình, đành bất lực chọn cách bỏ qua.

“Lần sau muộn như vậy thì không cần vất vả gấp gáp trở về.” Hình Xuyên nói.

“Không có xa lắm,” Bùi Ngôn nói xong, lại cẩn thận hỏi: “Có làm ồn đến cậu nghỉ ngơi không?”

“Không có,” Hình Xuyên khẽ cười: “Thấy cậu, tôi liền không còn sợ hãi nữa, cảm giác rất an tâm.”

Bùi Ngôn an ủi bản thân rằng lúc hắn mua căn nhà này đã điều tra rất rõ ràng, căn biệt thự này không hề xảy ra bất kỳ án mạng nào, buổi tối hắn ở đây vô cùng an toàn.

Hình Xuyên cứ thế đứng trước mặt hắn, yên tĩnh nghe xong lời hắn nói: “Bùi Ngôn.”

Bùi Ngôn “Ừm” một tiếng, hơi chậm chạp chớp mắt.

Hình Xuyên lại không nói thêm gì nữa, mà ngược lại nói về chuyện khác: “Quân bộ biết tôi dọn nhà, điều một chi đội an bảo lại đây. Ngày mai họ sẽ đến nhậm chức, được không?”

Bùi Ngôn cũng đã thiết lập nhân viên an ninh ở biệt thự, nhưng xét đến thân phận đặc biệt của Hình Xuyên, Bùi Ngôn không có dị nghị gì, đồng ý rất nhanh.

“Còn có...” Hình Xuyên dừng lại một chút. Bùi Ngôn cảm nhận được sự do dự của cậu ấy, chủ động nói: “Không sao, còn có yêu cầu gì tôi phối hợp, cậu nói là được.”

Hình Xuyên chậm lại ngữ điệu, xem ra chuyện này quả thật làm cậu ấy rất khó xử.

“Vì cậu hiện tại là bạn đời của tôi, nên quân bộ cũng muốn đảm bảo tính an toàn cho thân phận của cậu,” Hình Xuyên quan sát thần sắc hắn: “Cần cài một phần mềm định vị lên điện thoại của cậu, nắm rõ hành tung của cậu.”

“Không phải ý nghi ngờ cậu, chỉ là đây là trình tự cần thiết, qua một năm khảo sát kỳ là có thể gỡ bỏ phần mềm.”

Bùi Ngôn nghe xong, gật đầu không chút gợn sóng, không chút nghi ngờ mở khóa điện thoại đưa qua: “Cậu cài đi.”

Hình Xuyên nhận lấy điện thoại. Điện thoại Bùi Ngôn không có trang trí gì, nền màn hình mặc định, các widget hệ thống cơ bản, ngay cả ốp điện thoại cũng là màu đen thuần.

Hình Xuyên nhìn một lúc nhịn không được cười: “Cậu không sợ tôi cài cái gì lung tung vào điện thoại cậu để đánh cắp cơ mật công ty cậu sao?”

Bùi Ngôn há miệng, vẻ mặt hơi ngơ ngác, nhìn Hình Xuyên hỏi: “Cậu sẽ làm vậy sao?”

Hình Xuyên nhấp vài cái trên màn hình điện thoại, trong lúc thao tác ngẩng mặt lên, cười mà không nói gì.

Bùi Ngôn không nhận được trả lời liền hỏi lại một lần. Giữa hai người chỉ cách nhau hai bước chân, nhưng hắn cũng không có ý định đưa tay ra giành lại điện thoại.

Hình Xuyên dời ánh mắt lên, ra vẻ suy nghĩ, sau đó lắc đầu nói “Sẽ không”.

“Tôi biết cậu sẽ không làm vậy.” Khóe miệng Bùi Ngôn nhếch lên một độ cong nhỏ bé, vui vẻ thật sự vô cớ.

Bùi Ngôn mù quáng tín nhiệm. Thấy Hình Xuyên đã cài xong phần mềm, liền hướng về phía trước mở lòng bàn tay: “Trả lại cho tôi đi.”

Hình Xuyên trả điện thoại lại cho hắn. Trên điện thoại vẫn còn lưu lại độ ấm lòng bàn tay của Hình Xuyên, Bùi Ngôn im lặng nắm chặt một chút.

“Hệ thống định vị không hiển thị trên màn hình. Chờ đến kỳ hạn tôi sẽ giúp cậu gỡ bỏ.” Hình Xuyên nhắc nhở.

“Tốt,” Bùi Ngôn nhìn thời gian, đã là hơn 1 giờ sáng, ngay sau đó bỏ điện thoại vào túi: “Muộn quá rồi, chúng ta đi ngủ trước đi.”

Bùi Ngôn đi lên lầu. Công việc áp lực cao trong thời gian dài làm hắn hơi bị hạ huyết áp, tốc độ leo cầu thang có chút chậm.

Hắn vừa nhấc chân, vừa vô biên giới nghĩ xem có cần về phòng pha một ly nước mật ong nóng uống không.

Khi hắn dừng lại ở cửa phòng mở cửa, Hình Xuyên từ sau lưng chậm rãi tiến lại gần hắn, nâng tay đặt lên vai hắn.

Vị trí tay Hình Xuyên chạm tới, vừa lúc là nơi hắn có hình xăm. Xúc giác cực kỳ mẫn cảm, Bùi Ngôn lập tức không tự chủ được co rúm lại một chút.

Hắn quay mặt đi, có chút vô thố. Hình Xuyên nhận ra sự không thích ứng của hắn, nhưng lại không buông tay ra.

Hình Xuyên cúi đầu, ghé vào cổ hắn ngửi ngửi: “Trên người cậu có mùi pheromone.”

Hơi thở bằng phẳng ẩm ướt nóng làm da thịt chỗ cổ Bùi Ngôn rất nhanh nổi lên màu hồng nhạt.

Bùi Ngôn lầm tưởng là pheromone của mình tràn ra, giơ tay ra sau che lại tuyến thể, nhưng Hình Xuyên thong thả tiếp tục nói: “Omega.”

Bùi Ngôn nghĩ đến Phương Lê gặp ở Sở Cảnh sát. Lúc đó Phương Lê đang khóc, cảm xúc kích động, phỏng chừng pheromone không kiểm soát được khuếch tán.

Chỉ là Bùi Ngôn nghe không ra, nên không ý thức được mình bị dính vào một chút, cứ thế trở lại khu công viên đi làm, còn mang mùi hương về nhà.

“A, a...” Bùi Ngôn không biết gò má mình có cùng nhau phiếm hồng không, cúi đầu thật thấp, tay nắm trên tay nắm cửa chậm chạp không vặn, “Không có đâu.”

Hình Xuyên thấy hắn rũ đầu, do dự lại cẩn thận đưa ra giải thích: “Có thể là nước hoa, trong công ty có rất nhiều người đều có thói quen xịt nước hoa.”

Từ góc độ này có thể nhìn thấy xoáy tóc trên đầu Bùi Ngôn. Nghe nói người trên đầu chỉ có một xoáy tóc không giỏi nói dối.

Hình Xuyên không thông báo cho hắn kiến thức thông thường rằng nước hoa và pheromone nghe lên hoàn toàn khác nhau, mà chậm rãi buông tay ra: “Có thể là tôi ngửi nhầm rồi.”

Bùi Ngôn cho rằng cậu ấy thật sự tin, mặc dù không biết sự chột dạ thoáng qua của mình từ đâu mà ra, nhưng hắn vẫn thật tình nhẹ nhàng thở ra.

Hai người trầm mặc đứng vài giây. Bùi Ngôn mở cửa, đi vào trong vài bước, quay lại dựa vào cạnh cửa nói với Hình Xuyên: “Ngủ ngon.”

Hình Xuyên gật đầu, trông vẻ hứng thú không cao. Bùi Ngôn không đóng cửa lại, ngược lại vẫn luôn đứng tại chỗ chờ.

Đợi khoảng mười phút, Hình Xuyên vẫn không nói gì với hắn ngoài ngủ ngon.

Bùi Ngôn mới đi vào phòng, xoay người đóng cửa lại.


Sáng sớm ngày hôm sau, khi chuông báo điện thoại Bùi Ngôn rung lần thứ hai, Bùi Ngôn khó khăn ngồi dậy khỏi giường.

Trong phòng kéo rèm dày nặng, ánh nắng sớm xuyên qua một khe hở giữa rèm xiên qua sàn nhà.

Bùi Ngôn ngồi trên chiếc giường mềm mại trong căn phòng ấm áp tối tăm, thần kinh bên thái dương đau nhói vì ngủ không đủ giấc, lần đầu tiên muốn sử dụng đặc quyền, tự ý hủy bỏ cuộc họp buổi sáng.

Bùi Ngôn thở dài, ấn sáng đèn, xuống giường vào phòng tắm rửa mặt đánh răng đơn giản xong, mặc áo khoác ngoài đi xuống lầu.

Hắn vốn tính toán không ăn sáng chạy thẳng đến công ty, nhưng khi hắn đi đến phòng khách, Hình Xuyên vừa tập thể dục xong đi lên từ tầng hầm.

Bùi Ngôn không nghĩ tới cậu ấy dậy sớm như vậy, hơn nữa còn có tinh lực tập gym.

“Chờ một chút,” Hình Xuyên rất nhanh đi vào phòng bếp, đi ra trên tay xách theo một túi giấy: “Bữa sáng, tôi làm.”

Bùi Ngôn được sủng ái mà lo sợ, vươn hai tay nhận lấy: “Cảm ơn.”

“Tôi đưa cậu đi làm đi,” Hình Xuyên nói: “Như vậy cậu có thể ăn sáng trên xe.”

“Không cần, ở đây cũng có tài xế.” Bùi Ngôn ôm túi giấy nói.

Nhưng Hình Xuyên đã mặc áo khoác, lấy chìa khóa xe treo trên tay hắn, nhẹ nhàng lắc lắc: “Đi thôi, tôi chỉ là muốn đưa cậu đi một đoạn.”

Ngồi vào ghế phụ lái, Bùi Ngôn nắm chiếc túi giấy bên cạnh nhăn nheo, vì câu nói tùy ý của Hình Xuyên, vành tai hắn hiện tại vẫn còn nóng.

Hình Xuyên làm sandwich trứng gà thịt xông khói, phết bơ nghiền, mặt ngoài bánh mì nướng đến màu vàng giòn.

Cậu ấy còn chuẩn bị một ly sữa bò nóng, bên trong cho thêm đường. Vị caramel nhàn nhạt hòa vào sữa bò thuần hậu, đặc biệt dễ uống khi còn ấm.

Bùi Ngôn chậm rãi ăn, môi khép lại chỉ có quai hàm chuyển động. Hình Xuyên quay đầu nhìn hắn một cái, cười hỏi: “Ngon không?”

“Ngon.” Bùi Ngôn rất khích lệ, làm Hình Xuyên nghi ngờ cho dù có rất khó ăn, hắn cũng sẽ nói rất ngon.

Xe thông qua cửa kiểm soát an toàn, chạy xuống bãi đỗ xe ngầm, Hình Xuyên dừng xe vào vị trí đỗ.

Bùi Ngôn ăn hết sandwich, cố ý mở túi ra cho Hình Xuyên xem, bày tỏ mình không hề lãng phí chút nào.

Hình Xuyên khen ngợi hắn, cơn cáu kỉnh khi vừa ngủ dậy của Bùi Ngôn liền hoàn toàn biến mất.

Hắn cởi dây an toàn xuống xe, chuẩn bị đi về phía cửa thang máy. Hình Xuyên hạ cửa sổ xe xuống, gọi tên hắn một tiếng.

Đúng lúc là giờ cao điểm đi làm, bãi đỗ xe lác đác có nhân viên đi ngang qua họ. Bùi Ngôn không để ý, tiện tay dựa vào mép cửa sổ xe, hơi khom người xuống.

“Hôm nay không cần không cẩn thận dính vào mùi nước hoa nữa nha,” Hình Xuyên một tay dựa trên vô lăng: “Được không?”

Bùi Ngôn hoàn toàn quên mất chuyện nhỏ xảy ra tối qua, rất là nghi hoặc về vấn đề nước hoa. Nhưng may mắn thay hắn có một thói quen tốt là khi đối mặt với câu hỏi của người khác, đều sẽ thói quen tiến hành suy nghĩ trước rồi mới mở lời.

Ký ức liên quan đến nước hoa cứ thế hiện lên. Bùi Ngôn ừ ừ a a nửa ngày, xấu hổ đến mức không biết sắp đặt tứ chi của mình thế nào, tay nâng lên lại rơi xuống.

Cuối cùng, Bùi Ngôn ngoan ngoãn bảo đảm: “Tốt.”

back top