HÔN NHÂN CẤP ALPHA MANG ĐẾN NHỮNG GÌ ?

Chap 20

Chương 20: Quẻ Bài Người Yêu

Kết thúc hành trình buổi sáng, hai người ăn trưa đơn giản tại một quán rượu nhỏ ẩn trong hẻm. Sau khi thong thả dạo chơi trên quảng trường nửa ngày, năng lượng của Bùi Ngôn hoàn toàn cạn kiệt.

Sau cơn mưa, Philadelphia trở nên tươi đẹp lạ thường, sông Nặc phản chiếu ánh bạc vụn. Trên cầu chật kín các quầy hàng trang sức, đủ loại vàng bạc đá quý mang phong cách ngoại quốc được trưng bày trong tủ kính.

Bùi Ngôn chưa từng ghé qua các quầy trang sức tương tự, cũng vì thực sự không còn sức để đi tiếp, nên dừng lại trước một quầy hàng rất lâu, nhìn đi nhìn lại vài lần.

Khi hắn quay mắt đi tìm Hình Xuyên, phát hiện Hình Xuyên đang cách đó ba bốn quầy hàng, bắt chuyện với một ông chủ đứng sau quầy.

Bùi Ngôn đi tới. Ông chủ thấy hắn, nói với hắn điều gì đó. Bùi Ngôn không hiểu, chỉ thấy Hình Xuyên thay hắn trả lời.

Không biết họ vừa trò chuyện chủ đề gì, ông chủ mũi cao mắt xanh, râu rậm màu nâu đối diện nghe Hình Xuyên nói xong, đột nhiên phấn khích, thao thao bất tuyệt nói một hồi với Bùi Ngôn.

Bùi Ngôn theo phép lịch sự chuyển ánh mắt về phía ông chủ, ghé sát vào Hình Xuyên, nhỏ giọng hỏi: “Hai người nói gì thế?”

Hình Xuyên cười hiền hòa: “Tôi nói với ông ấy cậu là đại ông chủ, rất giàu, có thể mua hết toàn bộ hàng hóa trong quầy của ông ấy, nên ông ấy đang tiếp thị sản phẩm với cậu.”

Bùi Ngôn gật đầu hiểu ý. Ông chủ vẫn luôn cố gắng bắt chuyện với hắn, khi phát hiện hắn không nói được ngôn ngữ địa phương, ngược lại muốn Hình Xuyên làm phiên dịch.

Vì ông chủ quá nhiệt tình, Bùi Ngôn bèn hỏi Hình Xuyên: “Cậu có món nào yêu thích không?”

“Ông chủ trả tiền chứ?” Hình Xuyên tùy ý chống tay lên quầy hỏi hắn.

Bùi Ngôn rất tận hưởng khoảng thời gian ở bên Hình Xuyên. Trong nhiều năm qua, hắn không có nhiều cơ hội để ở riêng với Hình Xuyên như thế này.

Nhưng càng tiếp xúc, một giọng nói trong lòng Bùi Ngôn lại thường xuyên thoáng qua oán giận: Hình Xuyên thật sự khó đối phó quá.

Hắn không giống Hình Xuyên, không thể thành thạo đối diện với lời trêu chọc của cậu ấy, mỗi lần đều nghiêm túc đến có chút quá mức và lỗi thời.

Bùi Ngôn đối diện với Hình Xuyên, khẽ “Ừm” một tiếng. Ánh sáng từ đá quý trong tủ kính mạ lên mặt hắn một tầng ánh sáng nhạt, dường như hắn cũng trở thành món trang sức quý giá trong tủ kính.

“Cậu thích, tôi đều mua.”

Tiểu Bùi tổng nói lời giữ lời, lông mày không hề nhíu một chút.

Hình Xuyên dựa sát vào hắn hơn, cánh tay chạm vào cánh tay hắn: “Vậy cậu giúp tôi chọn một cái, chọn một cái hợp với tôi.”

Bùi Ngôn rơi vào thế khó. Hắn thường xuyên bị Trần Chí nói là không có gu thẩm mỹ, chọn quà tặng luôn không đúng ý cậu ấy. Hắn rất sợ mình chọn không tốt.

“Hay là cậu tự chọn đi.” Bùi Ngôn nhỏ giọng. Mặc dù giọng điệu không có bất kỳ thay đổi nào, nhưng trên thực tế hắn đã đang cầu xin: “Tôi chọn không tốt.”

Hình Xuyên không cho hắn cơ hội từ chối, dùng lời nói rất khéo léo để dỗ dành hắn: “Không sao, cậu chọn tôi đều thích.”

Bùi Ngôn trong khoảnh khắc có một sự thôi thúc, rất muốn mua hết toàn bộ trang sức trong cửa hàng này tặng cho Hình Xuyên.

Bùi Ngôn bị dỗ đến đầu óc choáng váng, mơ màng cúi đầu nhìn quầy, bị ánh sáng đá quý làm cho hoa mắt, nhưng không ảnh hưởng đến việc hắn nghiêm túc so sánh kiểu dáng.

Sau một lúc lâu, hắn chỉ vào một chiếc vòng cổ mặt hình vuông khảm kim cương được trưng bày ở hàng đầu quầy triển lãm, dò hỏi một cách thử nghiệm: “Cái này được không?”

Hình Xuyên ghé sát lại nhìn một cái. Hai người gần như chen chúc sát vào nhau. Nhiệt độ cơ thể nóng hầm hập của Hình Xuyên làm Bùi Ngôn có chút muốn né tránh.

Hình Xuyên nhìn về phía hắn. Bùi Ngôn liền có chút căng thẳng, giống như một học sinh thành thật vừa đưa ra đáp án đang lo lắng chờ đợi thầy giáo cho điểm.

Hình Xuyên sửng sốt một chút. Tim Bùi Ngôn như muốn nhảy ra ngoài, nhưng rồi cậu ấy lại khẽ cười một tiếng, nói: “Thích.”

Ông chủ liền đem mấy chiếc vòng cổ cùng nhau lấy ra. Bùi Ngôn phát hiện hoa văn trên đó đều không giống nhau. Ông chủ lại bắt đầu thao thao bất tuyệt giải thích, Hình Xuyên lựa chọn phiên dịch lời ông nói.

“Hoa văn trên đó là lá bài Tarot,” Hình Xuyên nói: “Có ngụ ý khác nhau.”

Ông chủ nói một tràng dài. Bùi Ngôn đại khái đoán được ông ấy đang giảng về ý nghĩa đại diện của mỗi hoa văn, nhưng Hình Xuyên lại một câu cũng không giúp phiên dịch.

Bài Tarot đối với Bùi Ngôn mà nói rất xa lạ, hắn thực sự không chọn được, liền ném vấn đề trở lại cho Hình Xuyên: “Cậu thích hoa văn nào?”

Hình Xuyên lần này không làm khó hắn nữa. Mặc dù nói nghiêm khắc thì việc làm khó người khác cũng không đúng, nhưng Bùi Ngôn đã lo lắng vì chuyện này đến tận bây giờ.

Hình Xuyên chọn một mặt dây chuyền màu nhạt, hình vuông. Ở giữa khảm một viên đá Moonstone hình trứng, những cánh bạc bao bọc lấy viên đá quý này, tạo thành hoa văn Tình Yêu (The Lovers). Trên mặt bài còn rải rác vài viên kim cương trắng.

Bùi Ngôn rất bất ngờ với lựa chọn của cậu ấy, vì mặt dây chuyền này có tông màu hồng nhạt, giống kiểu dáng con gái sẽ thích hơn.

Nhưng Hình Xuyên đã cầm vòng cổ trên tay: “Muốn cái này.”

Bùi Ngôn liền không nói gì nữa, cũng không hỏi giá cả ông chủ, lấy thẻ từ túi trong ra, đưa qua quầy.

Ông chủ cầm thẻ, vui mừng hớn hở, vừa xuất hóa đơn vừa không ngừng nói rất nhiều lời, mặc kệ Bùi Ngôn không nghe hiểu gì cả.

“Ông chủ nói, viên đá màu này là hàng tốt, viên Moonstone tốt nhất trong tiệm.” Hình Xuyên phiên dịch nửa câu đầu, nửa câu sau lại vẫn chọn không phiên dịch.

Bùi Ngôn nhận lấy hóa đơn, nhìn lướt qua, nhưng không buông tay, vẫn luôn cầm trong tay.

“Sao vậy?” Hình Xuyên hỏi.

“...” Bùi Ngôn ngẩng mặt lên, do dự hỏi: “Có muốn đổi cái khác không?”

“Đây là quà cậu tặng tôi, không thể đổi.” Hình Xuyên kiên nhẫn thông báo cho hắn, tính chất món hàng đã thay đổi sau khi hắn giao dịch.

Bùi Ngôn không hiểu vì sao, trở nên trầm mặc hơn. Hắn có thể biết không thể thay đổi ý kiến của Hình Xuyên, chỉ có thể chậm rãi gấp hóa đơn lại, bỏ vào trong túi.

“Có thể giúp tôi đeo lên không?” Hình Xuyên đưa vòng cổ cho hắn.

Bùi Ngôn đưa tay nhận lấy, muốn Hình Xuyên quay người lại, nhưng hắn còn chưa mở lời, Hình Xuyên đã đứng đối diện cúi đầu xuống.

Đeo găng tay khó thao tác, Bùi Ngôn cố sức tháo găng tay ra, nhét vào túi. Hắn còn phải cẩn thận với chiếc vòng cổ trong tay, bận rộn vài phút, nhưng Hình Xuyên cúi đầu, không ngại mỏi cổ, cứ thế chờ đợi.

Tay Bùi Ngôn vẫn còn hơi lạnh. Khi vòng qua cổ cậu ấy, hắn vô ý cọ qua làn da. Hình Xuyên cảm nhận được một tia lạnh lẽo, sau đó rất nhanh, hắn đã ngửi thấy mùi hương thoang thoảng, pha chút đắng nhạt.

Hai người có chút chênh lệch về chiều cao. Bùi Ngôn không nhìn thấy tình hình sau gáy, bấm vài lần cũng không cài được móc. Hắn nhón chân ghé sát hơn, cho đến khi mặt sắp dán vào mặt Hình Xuyên, hắn mới nghĩ ra có thể chuyển móc khóa ra phía trước để cài.

Bùi Ngôn có chút xấu hổ quay vòng cổ lại, lần này rất nhanh đã cài được.

Điều chỉnh lại góc độ vòng cổ, Bùi Ngôn dừng tay, nhìn mặt trang sức vừa lúc dừng lại ở vị trí ngực Hình Xuyên, trong lòng đột nhiên sinh ra cảm giác khác lạ.

Cảm giác khác lạ này làm mặt hắn nóng lên. Hắn chỉ có thể đổ lỗi cho nhiệt độ của gió điều hòa thổi ra từ bên trong quầy quá cao.

Hình Xuyên cúi đầu nhìn chiếc vòng cổ đã được đeo: “Cảm ơn.”

Bùi Ngôn dời ánh mắt đi. Hình Xuyên chào tạm biệt ông chủ, giơ tay ôm vai Bùi Ngôn một cái, hai người đi xuống cầu.

Đi qua hết quầy hàng trang sức này đến quầy hàng trang sức khác, Hình Xuyên ở bên cạnh hắn hỏi: “Sao không được vui lắm?”

Cũng không phải là không vui, Bùi Ngôn rất sợ Hình Xuyên hiểu lầm, vội vàng nói: “Không có.”

Vài phút sau, Bùi Ngôn khẽ lẩm bẩm: “Quá rẻ.”

Hình Xuyên nghi hoặc “Hả?” một tiếng. Bùi Ngôn nói rõ ràng hơn một chút: “Vòng cổ quá rẻ, chỉ có năm vạn tệ.”

Nói xong, khóe miệng hắn rũ xuống, thật sự rầu rĩ không vui. Hắn tự trách mình không đủ thận trọng, đồ vật tặng cho Hình Xuyên đáng lẽ phải quý giá hơn mới đúng.

Hình Xuyên trầm mặc một lát, có lẽ muốn an ủi hắn, nhắc nhở: “Là năm vạn hai ngàn tệ.”

Tâm trạng Bùi Ngôn không hề tốt hơn chút nào vì sự chênh lệch mỏng manh hai ngàn tệ này. Hình Xuyên gọi tên hắn một tiếng. Bùi Ngôn đáp lại, cậu ấy liền vẫn luôn cười.

“Quà tặng là như vậy,” Hình Xuyên giúp hắn kéo vành mũ xuống một chút: “Không phân biệt quý giá hay rẻ tiền, chỉ phân biệt có thích hay không.”

Bùi Ngôn nghĩ, Hình Xuyên đã đeo vòng cổ lên người, vậy hẳn là không phải lừa hắn, là thật sự thích chiếc vòng cổ này.

Hắn suy nghĩ thoáng hơn một chút, khẽ nhếch khóe miệng lên với Hình Xuyên, lộ ra một nụ cười rất nhỏ: “Tôi biết rồi.”

Hình Xuyên rũ mắt, vẫn không nhúc nhích nhìn chăm chú hắn, tay từ trán hắn lướt tới sau đầu, dường như muốn làm gì đó. Bùi Ngôn không đoán được ý đồ của cậu ấy, liền vẫn luôn nhìn hắn.

Nhưng Hình Xuyên không làm gì cả, không dừng lại bao lâu liền buông tay xuống.


Gần chạng vạng, Bùi Ngôn lái xe chở Hình Xuyên đến hiệu sách kiêm rạp chiếu phim.

Tòa thư viện này đời trước là một rạp chiếu phim trăm năm tuổi, tiếp tục sử dụng thiết kế trần nhà chạm khắc hoa văn phục cổ. Tầng một là hiệu sách, tầng hai và tầng ba là khu xem phim, sắp xếp ghế ngồi màu vàng kim tối một cách ngay ngắn.

Hiệu sách sẽ ngẫu nhiên phát lại một số bộ phim kinh điển. Mặc dù Thẩm Tô Hà là ngôi sao điện ảnh, nghe nói ở nước ngoài cũng có mức độ nổi tiếng nhất định, nhưng Bùi Ngôn lại biết rất ít về các tác phẩm điện ảnh và kịch.

Vừa vào tòa nhà không lâu, cơn buồn ngủ liền không ngừng dâng lên. Sự mệt mỏi lúc nãy không được chú ý càng trở nên trầm trọng hơn.

Bùi Ngôn tựa lưng vào ghế, dần dần nghe không rõ và nhìn không rõ mọi thứ trên màn hình, trước mắt chỉ còn một mảng ánh sáng lờ mờ.

Bùi Ngôn cảm giác mình chỉ nhắm mắt chốc lát, ước tính chỉ mười giây, nhưng khi hắn bị cảm giác nóng rát dữ dội đánh thức, bộ phim đã phát đến cuối, phụ đề không ngừng cuộn trên nền đen.

Giây phút mở mắt ra, Bùi Ngôn liền cảm thấy một cơn buồn nôn mạnh mẽ. Hắn cố gắng nhịn xuống, đứng dậy khỏi chỗ ngồi.

Ánh mắt Hình Xuyên hướng về phía trước theo động tác của hắn: “Đi đâu?”

Mặt Bùi Ngôn tái nhợt bất thường, nhưng vẫn nhớ trả lời Hình Xuyên: “Nhà vệ sinh.”

Nói xong, không đợi Hình Xuyên phản ứng, hắn nhanh chóng đi xuống cầu thang, biến mất ở góc cua hình tròn.

Hình Xuyên vươn người nhìn về hướng hắn rời đi vài phút, rồi đứng dậy đi theo.

Ở hành lang, Hình Xuyên một lần nữa tìm thấy hắn, cách nửa hành lang gọi tên Bùi Ngôn vài tiếng. Hắn không biết là không nghe thấy hay cố ý không để ý, vẫn không dừng bước.

Khi Hình Xuyên đi vào nhà vệ sinh, Bùi Ngôn đang vùi cả khuôn mặt vào bồn rửa mặt đầy nước lạnh, nước trên mặt không ngừng sủi bọt ọc ọc.

Bị kéo mạnh ra, Bùi Ngôn ho khan vài tiếng, mặt toàn là nước. Miệng hắn khép mở, muốn nói chuyện, nhưng lại liên tiếp nôn khan một cách mất thể diện.

Hắn sợ âm thanh quá lớn làm ồn đến người khác, bưng kín miệng mình.

“Sao vậy?” Hình Xuyên gỡ ngón tay hắn ra: “Đừng dùng sức như vậy, để tôi xem.”

Hình Xuyên vừa chạm vào tay hắn, Bùi Ngôn liền giảm lực, suýt chút nữa trực tiếp trượt khỏi bồn rửa tay, may mà Hình Xuyên nhanh mắt nhanh tay ôm lấy hắn.

Bùi Ngôn dựa vào người Hình Xuyên, nước trên mặt làm ướt quần áo ở ngực cậu ấy. Đôi môi tái nhợt lắp bắp, hắn tự cho là đã nói rất rõ ràng, nhưng trên thực tế hắn chỉ phát ra những âm tiết khàn khàn, mơ hồ không rõ, càng giống với tiếng rên rỉ khó chịu.

Hình Xuyên một tay đỡ eo hắn từ phía sau, nhanh chóng rút một tờ giấy, giúp hắn lau khô mặt. Ngửi thấy tin tức tố dần đậm đặc trong không khí, cậu ấy nhíu mày, nắm cằm Bùi Ngôn: “Bùi Ngôn, còn có thể kiểm soát tuyến thể không?”

Bùi Ngôn khàn giọng hừ vài tiếng. Giọng nói rất khàn, hắn cố gắng nói ra một câu hoàn chỉnh: “... Thuốc... Cho tôi...”

“Thuốc gì?” Hình Xuyên đưa tay kia vào túi áo trên người hắn sờ, nhưng không sờ ra được gì: “Đặt ở đâu?”

Bùi Ngôn cũng đang nghi hoặc, lung tung sờ soạng trên người mình một lúc lại nhịn không được muốn nôn.

Hình Xuyên tính đưa hắn về xe trước. Trong vài phút ngắn ngủi đi xuống lầu, nhiệt độ cơ thể Bùi Ngôn nhanh chóng tăng cao đến mức khó có thể bỏ qua. Hắn không ngừng kéo chiếc khăn quàng cổ trên cổ mình.

Nhưng tay hắn không có sức, kéo một hồi không kéo ra được khăn quàng cổ, hắn liền bĩu môi, kéo chiếc mũ trên đầu xuống ném đi.

Hình Xuyên nhanh chóng giúp hắn kéo khăn quàng cổ xuống, nhặt mũ lên. Bùi Ngôn dễ chịu hơn một chút, lại bắt đầu lẩm bẩm luyên thuyên.

Nhưng vì quá mơ hồ, Hình Xuyên không nghe rõ một chữ nào.

Khi đi qua cửa giá sách, Bùi Ngôn vốn dĩ đang yên tĩnh đột nhiên trở nên nôn nóng. Hắn không ngừng sờ soạng trên người mình, đương nhiên không thu hoạch được gì.

Hắn liền đưa tay về phía Hình Xuyên, sờ soạng lung tung một hồi, phát hiện vẫn không có đồ vật mình muốn, khó chịu đến mức tức giận, không ngừng hừ/tức giận.

Bùi Ngôn nâng cánh tay lên. Ống tay áo vì động tác mà tụt lên một nửa, lộ ra cánh tay, vòng qua cổ Hình Xuyên.

Trán nóng bỏng của Bùi Ngôn áp vào vai Hình Xuyên. Có lẽ vì tham lạnh, hắn khẽ ngẩng lên, đôi môi khép mở sắp dán vào cổ cậu ấy. Nhưng giọng Bùi Ngôn quá nhỏ, Hình Xuyên suýt chút nữa không nghe rõ.

Hắn đang gọi tên cậu ấy.

back top