HỌA SĨ TRUYỆN TRANH MẮC CHỨNG SỢ GIAO TIẾP XÃ HỘI GẶP PHẢI ANH HÀNG XÓM HOANG DÃ

Chương 7

 

Tôi nhìn Giang Mặc Tri, tuy mắt ướt đẫm nhưng không thực sự rơi nước mắt.

Giang Mặc Tri không kiểm soát được nhìn chằm chằm vào mắt tôi, như thể cảm xúc của chính mình cũng bị đôi mắt này làm cho xáo động. Giọng nói của anh lại một lần nữa trở nên dịu dàng mà bản thân không hề hay biết: "Đừng sợ, chỉ là trò vặt thôi."

Anh dời mắt đi, rồi lại nhìn lại.

Tôi nhíu mày thật chặt, khẽ "ừ" một tiếng đầy tội nghiệp. Lại một lần nữa bốn mắt nhìn nhau, cả hai im lặng. Tôi mở lời trước: "Anh có thể ngủ cùng tôi không?"

Giang Mặc Tri nhíu mày, muốn từ chối, nhưng lại đồng ý.

Anh cảm thấy cả đêm nay mình cũng đã rối loạn cả lên, anh đâu có ngủ, nếu không thì sao có thể xuất hiện ngay lập tức.

Tôi đã không còn tâm trí làm việc nữa, nằm trên giường, mãi không ngủ được.

Lén lút nhìn Giang Mặc Tri đang nhắm mắt.

Một lúc sau, người đàn ông chịu không nổi mở mắt ra: "Còn nhìn bao lâu nữa?"

Phòng ngủ không hoàn toàn chìm vào bóng tối, cả hai có thể nhìn rõ mặt nhau trong đêm.

Bị bắt quả tang, tôi cũng không còn tâm trạng xấu hổ nữa: "Mấy hôm nay tôi cứ cảm thấy có người theo dõi mình, nhưng tôi lo là mình quá nhạy cảm."

Mũi Giang Mặc Tri ngập tràn một mùi hương thoang thoảng dễ chịu, vừa lạ lẫm lại vừa quen thuộc. Anh đưa tay xoa xoa sống mũi, chỉ cảm thấy chiếc giường dưới thân mềm hơn giường nhà anh: "Không phải vấn đề của cậu, có sự cảnh giác là hành vi rất thông minh. Hôm nay cậu có gặp đối tượng đáng ngờ nào không?"

Nếu không thì sao lại hoảng loạn đến mức phải sang nhà anh ngủ.

Tôi gật đầu: "Anh ta nói là fan của tôi."

Tôi kể lại những chuyện xảy ra mấy ngày qua cho Giang Mặc Tri nghe.

Anh càng nghe càng nhíu mày chặt hơn, nghiêm giọng: "Khoảng thời gian này cậu không được hành động một mình. Muốn đi đâu thì gọi tôi đi cùng. Yên tâm, chắc chắn sẽ bắt được người này."

Tảng đá trong lòng tôi cuối cùng cũng rơi xuống một chút, biết ơn nói: "Cảm ơn anh, Giang Mặc Tri."

Hô hấp của Giang Mặc Tri hơi khó khăn, anh lật người quay lưng lại với tôi: "Khách sáo gì chứ, ngủ đi."

Tôi không làm phiền anh nữa, cũng không nói thêm lời nào.

Giang Mặc Tri nhắm mắt lại. Một lát sau, bên cạnh truyền đến tiếng thở đều đặn, nhưng anh vẫn chưa ngủ.

Cuối cùng anh nặng nề thở ra một hơi. Dưới chăn, anh cảm thấy có chút phiền muộn, bị kìm nén đến khó chịu.

Đồ cầm thú.

Tự chửi mình một câu như vậy, Giang Mặc Tri nhẩm lại bảng cửu chương trong lòng, cố gắng dùng kiến thức bình dị để thanh lọc bản thân đang nhơ bẩn lúc này.

Hừ!

 

back top