Gần đến Giáng Sinh, khắp các cửa hàng ven phố đều treo vòng hoa lá thông.
Sương mỏng đọng trên kính cửa sổ, bị người ta vẽ nguệch ngoạc hình tuần lộc và tất Giáng Sinh.
Đêm lạnh, người ra vào trung tâm thương mại vẫn tấp nập.
Kiều Tri Miên mới từ viện thiết kế trở về, đi ngang qua đây, nhớ lại cảnh tượng cùng Liêm Dật đi dạo phố trước đây, cậu không nén được lòng mà bảo tài xế dừng xe xuống xem.
Những đôi tình nhân ngọt ngào ôm nhau đi qua bên cạnh cậu. Ánh mắt cậu hiền hòa dõi theo, ngay sau đó lại thấy một đôi Alpha và Omega nắm tay con cái, vui vẻ trò chuyện. Đứa bé sung sướng được đu đưa giữa ba ba và daddy.
Kiều Tri Miên ngây người nhìn, suy tư.
________________________________________
Hai ngày sau.
8 giờ tối.
Liêm Dật đeo kính, chuyên tâm ngồi trong văn phòng luật, dùng bút máy phê duyệt công văn toàn bằng tiếng Anh.
Cả văn phòng đã không còn ai ngoài anh. Những người khác hoặc là đi cùng gia đình đón Đêm Giáng Sinh an lành, hoặc là tự mình đi dạo phố, xem lễ hội.
Dưới ánh đèn trắng lạnh, người đàn ông môi mỏng hơi mím lại, ánh mắt nghiêm túc, đặt chồng tài liệu vừa xử lý xong xuống, rồi cầm lấy tập mới bắt đầu một vòng bận rộn mới.
Phía sau cửa sổ kính lớn của anh, pháo hoa rực rỡ đột nhiên bắt đầu nở rộ. Xuyên qua lớp kính, chúng sáng lạn, bắt mắt, náo nhiệt, hoàn toàn đối lập với sự cô tịch và điềm tĩnh của anh lúc này.
Một tiếng ‘rung’ điện thoại vang lên. Liêm Dật liếc nhìn màn hình: 【 Kiều Bách Thần 】
Anh ngạc nhiên, bắt máy.
“Alo Liêm Dật, cậu đã đón Miên Miên chưa?”
“?” Liêm Dật giật mình, đôi mắt đen bình tĩnh thoáng d.a.o động: “Miên Miên? Ý gì?”
Bên kia chỉ nói vài câu, anh liền nhíu mày, đột nhiên đứng bật dậy. Anh đi tới cửa khoác áo, vừa mặc vừa gấp gáp đi về phía cửa thang máy.
Giọng Kiều Bách Thần vẫn còn văng vẳng bên tai.
“Cậu ấy nói muốn tạo bất ngờ cho cậu.”
“Tôi tự mình đưa em ấy lên máy bay.”
“Chuyến bay lẽ ra đã hạ cánh từ chiều, giờ đã tối rồi.”
“Nhưng điện thoại cứ gọi không được, không liên lạc được.”
“Tôi gọi hỏi cậu xem, cậu đã đón được em ấy chưa.”
“Cả nhà lo lắng lắm, bảo emấy gọi lại ngay.”
Gió dưới tòa nhà luật sư thổi lạnh buốt, làm đầu óc anh rùng mình. Liêm Dật không ngừng gọi lại số điện thoại của vợ.
Ban đầu là báo bận, mấy cuộc sau thì tắt máy hẳn.
Lòng anh như có lửa đốt, lo lắng không ngừng nhân lên, sự bồn chồn vô tận kéo căng thần kinh. Miên Miên của anh, ở một nơi xa lạ, đi lạc hay xảy ra chuyện gì cũng không phải là việc nhỏ.
Anh cố gắng giữ lý trí, suy nghĩ quay cuồng, vừa chạy chậm về phía xe, vừa tìm cách liên hệ những người khác có thể giúp đỡ.
Hôm nay là ngày lễ, giờ này người đi chơi đặc biệt đông, đường phố đã bắt đầu kẹt xe.
Liêm Dật nhìn thẳng phía trước, ánh sáng lờ mờ trong xe chiếu vào khuôn mặt hoảng loạn của anh, ngón tay anh gân guốc không ngừng gõ nhẹ vô lăng.
Anh cầm lấy di động xem đi xem lại, sợ bỏ lỡ bất cứ cuộc gọi hay tin nhắn nào về Kiều Tri Miên.
Đột nhiên, một tin tức pop-up.
Đôi mắt đen của Liêm Dật hiện rõ tiêu đề, sắc mặt anh càng thêm tái nhợt, nhiễm cả sợ hãi và kinh hoàng.
Sân bay tối nay đã xảy ra một sự kiện bạo lực, có kẻ quá khích cầm d.a.o trả thù xã hội, đ.â.m bị thương nhiều người.
________________________________________
Hơn mười phút sau.
Liêm Dật lo lắng tột độ, bước xuống xe, chân dẫm xuống đất vẫn còn hơi run.
Đáy mắt anh đỏ ngầu, trong lòng không ngừng cầu nguyện, ánh mắt nôn nóng đảo qua từng người đi ngang qua sân bay, tìm kiếm bóng hình khiến anh gần như phát điên.
Đài phát thanh vẫn đang vang lên những bài hát Giáng Sinh vui vẻ.
Một khi ý nghĩ xấu nảy ra, nó như dây thường xuân mọc dại, siết chặt lấy anh, khiến anh khó thở.
Miên Miên, Miên Miên.
Em đang ở đâu?
Em rốt cuộc đang ở đâu?
Anh tìm kiếm trong ngoài sân bay rất lâu, hỏi cả nhân viên và người phụ trách, nhưng vẫn không có chút manh mối hữu dụng nào.
Liêm Dật lòng hoảng sợ, sợ hãi đến mức nghẹt thở, làm lòng bàn tay anh toát mồ hôi lạnh.
Sau những dày vò vô tận, điện thoại anh cuối cùng cũng đổ chuông. Anh vừa nghe máy vừa nhìn xung quanh, tiếp tục tìm kiếm không ngừng.
Đầu dây bên kia dùng tiếng Anh nói với anh vài câu. Anh khựng lại, hồn như vừa quay trở lại, ánh mắt dần tan đi sự hoảng loạn, đột nhiên nhắm mắt lại thở phào nhẹ nhõm.
Liêm Dật nuốt khan, giơ tay day day giữa hai đầu lông mày, rồi sải bước chạy nhanh ra ngoài sân bay.
________________________________________
Hơn 10 giờ tối, sở cảnh sát.
Đèn đuốc sáng trưng, tiếng người ồn ào.
Liêm Dật đẩy cửa kính xông vào, tuyết trên áo khoác rào rạt rơi xuống, luồng gió lạnh anh mang vào khiến những người bên trong rụt cổ.
Anh sải bước nhanh chóng, đi qua những người đang tranh cãi, những người đang khóc lóc, và những cảnh sát trực ban đang bận rộn ghi chép.
Cuối cùng, anh thấy được bóng dáng gầy gò nhỏ bé kia, người mà anh ngày đêm mong nhớ, người mà anh lo lắng đến mức sắp phát điên.
Kiều Tri Miên chỉ mặc một chiếc áo len mềm mại, bình tĩnh một mình nói chuyện với cảnh sát.
Cậu trông không hề hoảng sợ, lý trí và vững vàng xử lý rắc rối đang xảy ra với mình.
Viên cảnh sát đang đối diện với cậu thấy Liêm Dật, chỉ tay về phía anh. Chắc là hỏi cậu có phải người nhà của mình không.
Kiều Tri Miên đột nhiên quay đầu lại, khoảnh khắc nhìn thấy Alpha, đôi mắt cậu sáng rực lên.
Đôi mắt hạnh trong veo, ướt lệ của cậu lập tức đỏ hoe, tất cả tủi thân và sợ hãi trong lòng tuôn trào.
Người sẽ yêu thương, người sẽ đau lòng vì cậu, người mà cậu có thể dựa dẫm đã xuất hiện.
Cảm giác an toàn tuyệt đối khi có người che mưa chắn gió cho mình, mình không cần phải lo nghĩ gì nữa, có thể tùy hứng làm nũng, không cần phải tỏ ra mạnh mẽ nữa đã bao trùm lấy cậu.
Cậu bĩu môi, đáng thương vô cùng đối diện với ánh mắt nôn nóng của người đàn ông.
Cậu nhớ anh rất nhiều, cũng rất muốn lao vào lòng anh, nhưng lại hơi sợ sệt không dám bước tới, chân mỏi đến mức đau nhức. Cậu biết mình đã làm anh lo lắng.
Không biết có phải là ảo giác không, cậu còn cảm giác vành mắt Alpha cũng đỏ hoe như mình.
Omega tủi thân nhìn anh, đứng bất động.
Liêm Dật đau lòng tột cùng, mấy bước chân đã đi đến trước mặt cậu, cánh tay dài dang ra kéo cậu đột nhiên vào lòng, ôm chặt cứng.
“Ô ô ô..” Kiều Tri Miên vùi mặt vào lồng n.g.ự.c rộng lớn quen thuộc của người đàn ông, ngửi thấy mùi hương khiến cậu an tâm, không thể kiềm chế mà khóc òa lên.
Cậu đưa đôi tay lên ôm lấy vòng eo săn chắc của Alpha, hoàn toàn giao phó bản thân cho anh, mọi thứ bên ngoài lúc này không còn liên quan đến cậu nữa.
Bàn tay to rộng của Liêm Dật che chở cái đầu nhỏ trong lòng.
Nếu có người cố ý chú ý, có thể thấy tay anh đang run rẩy vì sự căng thẳng thần kinh đột ngột được thả lỏng, xen lẫn sợ hãi.
Liêm Dật vừa ôm vợ trấn an, vừa dùng tiếng Anh giao tiếp với cảnh sát, tìm hiểu sự việc.
“Chân tôi đau..” Omega nín khóc, đôi vai mảnh khảnh run lên vì nấc, khàn khàn làm nũng với chồng: “Anh ôm em đi..”
Liêm Dật đang nói chuyện với cảnh sát về phương án xử lý tiếp theo, vẫn nghe được ngay lời nói mềm mại tinh tế của vợ.
Anh không nói hai lời bế cậu lên bằng cách đỡ dưới mông, để cậu nằm gọn trong lòng mình nghỉ ngơi, rồi kéo áo khoác của mình bọc lấy cậu, dùng hơi ấm cơ thể sưởi cho cậu.
Kiều Tri Miên lần này thật là xui xẻo, một mình Omega hiền lành vừa xuống máy bay đã bị một băng nhóm trộm cắp theo dõi.
Điện thoại, ví tiền, kèm theo giấy tờ tùy thân đều bị mất sạch. Ngay cả hành lý cũng thất lạc. Một mình cậu đứng bất lực trên đường phố xa lạ, hoang mang, há hốc mồm.
Cậu đã đánh giá quá cao an ninh nước ngoài, chỉ trách Liên Bang của họ quá an toàn.
Cảnh sát nói gần đây đang dịp lễ, đã xảy ra vài vụ tương tự với khách du lịch.
Tiền bạc có lẽ không lấy lại được, giấy tờ tùy thân có thể tìm thấy sau vài ngày, lúc đó họ sẽ gọi điện thoại thông báo đến nhận.
Thỏa thuận xong xuôi mọi chuyện, Liêm Dật ký xong giấy tờ, cảm ơn cảnh sát chu đáo, rồi ôm người chuẩn bị rời đi.
Nhận thấy bên ngoài thật sự hơi lạnh, Omega lại mặc phong phanh, anh ra đến cửa liền đặt cậu xuống lần nữa, cởi chiếc áo khoác của mình bọc kín cậu, rồi mới đưa cậu ra khỏi sở cảnh sát và lên xe.
