Buổi chiều, Liêm Dật dứt khoát gọi điện thoại cho trợ lý, không quay lại văn phòng luật nữa. Anh rốt cuộc cũng là một người cha khác của đứa bé.
Hai người dính nhau một lát, lý trí trở lại.
Kiều Tri Miên đưa cho Liêm Dật xem ảnh siêu âm thai và các báo cáo, để anh cũng hiểu biết một chút về tình hình hiện tại của nhóc con.
Trái tim đang nhảy nhót rộn ràng của Liêm Dật, rất lâu không thể bình ổn.
Anh nâng tập giấy mỏng manh như bảo bối, cẩn thận mà xem, ngay cả khi phê duyệt công văn cũng chưa từng chăm chú đến vậy.
Hô hấp anh không trầm ổn như thường ngày, nhịp điệu hơi loạn.
Anh không chớp mắt nhìn chằm chằm túi thai nhỏ trên tờ giấy siêu âm. Hiện tại đã có thể thấy rõ hình dáng cơ thể đứa bé, một người tí hon như mầm đậu nhỏ.
Liêm Dật cong cong khóe môi, loại dịu dàng và vui sướng sắp làm cha không thể che giấu tuôn trào.
Ánh mắt chứa đầy tình yêu, lại không tự chủ được chuyển tới bụng bầu vẫn còn chưa rõ ràng của Omega nhà mình.
Anh không thể nói rõ hiện tại là tâm tình gì, thực kỳ diệu, cũng thực mềm mại. Tâm thái thoáng chốc trở nên không giống trước kia.
Loại mãnh liệt muốn dỡ bỏ gai nhọn, vì sinh mệnh nhỏ bé sắp đến này, dựng nên áo giáp kiên cố nhất, dùng hết toàn lực bảo hộ ý thức trách nhiệm.
Kiều Tri Miên tựa trên sofa, bị ánh mắt nóng bỏng của người đàn ông nhìn chằm chằm đến có chút rợn người.
Đã xem cả buổi rồi, cũng không đi làm việc chính sự.
Cậu có chút vô ngữ, nhưng thấy anh cao hứng thành như vậy lại nhịn không được muốn cười, lặng lẽ nâng tay che bụng mình lại.
“Được rồi, xem đủ rồi thì cất đi, lần sau khám thai còn phải dùng,” Omega lầm bầm lầu bầu phàn nàn.
Liêm Dật thành thật theo nguyên trạng, đem đồ vật một lần nữa nhét trở lại túi giấy.
Hưng phấn hơi giảm bớt, anh cởi áo khoác tây trang, lại quay lại cửa mang dép lê vào.
Xong xuôi đi đến bên cạnh Kiều Tri Miên, ngồi xuống bên cạnh cậu.
“Mang thai bốn tháng, bụng nhỏ đều phồng lên rồi, còn không cho chồng biết?”
Anh ôm eo nhỏ của Omega, thoáng kéo vào trong lòng ngực, ghé sát hôn hôn khuôn mặt mềm mại của cậu, hưng sư vấn tội: “Miên Miên vì cái gì muốn gạt anh? Nếu anh lỡ không nhẹ không nặng, làm bị thương tiểu bảo bảo thì làm sao bây giờ?”
Cái gì mà không nhẹ không nặng, nói cái gì đó... Hơi thở nóng bỏng của người đàn ông bọc lấy Thanh Trúc thanh hương, phun trên da thịt, một trận tê ngứa.
Kiều Tri Miên tai hơi ửng đỏ không quá cao hứng mà nhìn anh, bàn tay chống lại trán anh đẩy về sau: “Là anh giấu tôi trước chuyện...”
“......” Vòng đi vòng lại lại vòng về chỗ cũ, Liêm Dật đuối lý nghẹn mấy giây: “Được mà,” Anh thản nhiên tiếp thu, nhanh chóng trộm hôn cậu một ngụm: “Anh sai rồi.”
Chỉ cần nhận sai đủ nhanh chóng, lửa giận của ‘vợ’ đều thiêu không đứng dậy.
Kiều Tri Miên hơi chút vừa lòng, tiếp tục nằm trên sofa làm việc riêng của mình.
Alpha toàn bộ hành trình giống như miếng dán da chó dán trên người cậu, cứng rắn muốn cùng cậu dựa vào cùng nhau.
Cậu bị dính phiền, đuổi cũng không đi, không cho ôm còn không vui.
Hoàn toàn nũng nịu đủ rồi, Liêm Dật mới lưu luyến không rời đi thư phòng xử lý công việc không thể không giải quyết của mình.
Chờ anh kết thúc xong các loại việc lặt vặt, lần nữa trở lại phòng ngủ. Omega đã ngoan ngoãn ngồi vào trong ổ chăn.
Giống như một đứa trẻ, ôm ly nước, uống ực ực ực trước khi ngủ. Đôi mắt hạnh thanh thấu của cậu ngơ ngẩn dừng ở nơi nào đó, nhìn qua hẳn là có chút mệt mỏi.
Liêm Dật dịu dàng nhìn chằm chằm cảnh tượng đáng yêu này một lát.
Anh phát hiện không biết từ khi nào bắt đầu, Kiều Tri Miên cho dù không làm gì, chỉ cần lặng lẽ ở trong phạm vi tầm mắt anh, là có thể làm anh cảm giác được kiên định, cả người tràn đầy sức mạnh.
Chỉ cần ở cùng một không gian, trong lòng anh liền sẽ sinh ra một dòng nước ấm thực hạnh phúc.
Bên ngoài một tia chớp xẹt qua, kéo anh về khỏi sự nồng tình. Tối nay đột nhiên thay đổi trời, gió mạnh mưa lớn.
Liêm Dật nhích người đóng cửa sổ, kéo rèm cửa, lại đốt một nén huân hương an thần mới lên giường.
Anh tự nhiên tiếp nhận ly nước đã uống xong của Omega, đặt lên tủ đầu giường. Tay vừa mới thu về, tiếng sấm nổ vang trong đêm mưa to.
Bùm! Một tiếng, sợ tới mức Kiều Tri Miên giật mình.
Thần kinh mẫn cảm trong thời kỳ mang thai làm cậu cả người phát căng, hai mắt mở to tròn xoe, bản năng liền co lại về phía Alpha. Liêm Dật cũng phản xạ có điều kiện ôm người vào lòng.
Ý thức được chỉ là một tiếng sấm, Kiều Tri Miên mím môi cảm thấy có chút mất mặt.
“Không sợ,” Bàn tay to rộng của Liêm Dật theo sống lưng mảnh khảnh cậu nhẹ nhàng vuốt ve, tin tức tố vị Thanh Trúc cuồn cuộn không ngừng phóng thích.
Ngón tay Omega vô ý thức đào vạt áo người đàn ông, nghe tiếng tim đập hữu lực của anh, ngửi hormone làm cậu an tâm, thần kinh dần dần thả lỏng lại.
Liêm Dật cúi đầu hôn trán trơn bóng của người trong lòng, tay kia dán lên bụng nhỏ mềm mại ấm áp của cậu.
Thật cẩn thận, cẩn thận đến không thể cẩn thận hơn. Buổi chiều anh đã muốn sờ xem thử, nhưng sợ ‘vợ’ không cho.
Kiều Tri Miên cảm nhận được sự đụng chạm, rũ mắt nhìn một cái.
Cậu suy xét một chút, chính mình chủ động vén áo ngủ lên, lộ ra bụng bầu trắng nõn hơi nhô. Để anh tiến thêm một bước thân cận bảo bảo.
“Bác sĩ nói, cha Alpha nên cùng nhóc con tương tác nhiều,” cậu bướng bỉnh giải thích: “Như vậy nhóc con mới có thể lớn lên càng cường tráng.”
Trái tim Liêm Dật đều bị sự ngoan ngoãn của Omega hóa mềm, anh ngưng mắt nhìn lông mi dài rủ xuống cùng cánh môi hồng nhạt của cậu, thấu lại gần mạnh mẽ hôn hôn.
“Tốt bảo bối,” anh lưu luyến cọ cậu, cười nói: “Vậy chồng về sau mỗi ngày đều sờ sờ.”
Khóe môi Kiều Tri Miên lộ ra má lúm đồng tiền ngượng ngùng, hạnh phúc mà chôn chôn vào lòng người đàn ông.
Cậu an tĩnh ngẩn người một lát, đột nhiên lại nghĩ đến điều gì: “Đúng rồi, sao anh đoán được tôi mang thai?”
“?” Liêm Dật thu tay lại, cẩn thận đắp lại áo ngủ cho cậu, xoa xoa. Anh thản nhiên đem tất cả nội dung cuộc nói chuyện phiếm cùng Nghiêm Trì thuật lại một lần.
“Học trưởng Nghiêm Trì?” Khuôn mặt nhỏ của Omega nhiễm vẻ tò mò, một chút có một chút không bắt lấy tay người đàn ông đặt trên bụng mình thưởng thức: “Anh ấy không phải Beta sao, sao anh ấy biết mấy cái này, cái gì mà ‘người anh ấy quen’, ngay cả triệu chứng mang thai cũng nói cho anh ấy?”
Nghe cậu nói vậy, Liêm Dật cũng hậu tri hậu giác đi theo tò mò.
Bạn bè của Nghiêm Trì và bạn bè của anh có một bộ phận lớn trùng lặp, không nghe nói ai có con.
“Thằng nhóc này tuyệt đối có chuyện,” Anh khẳng định.
