HẾT HẠN LIÊN HÔN, ALPHA ĐIÊN CUỒNG THEO ĐUỔI LẠI OMEGA MANG THAI

Chương 44: Tương Tư Phòng Không Gối Chiếu, Liêm Luật Sư

Omega hoãn lại cảm xúc đang d.a.o động, một lần nữa cô độc chui vào ổ chăn ấm áp. Đôi mắt hạnh cậu còn mang màu đỏ chớp chớp, mệt mỏi che che ngực.

Sự khó chịu không tan biến, Kiều Tri Miên lại có chút phiền lòng nhìn về phía vị trí bên cạnh không có ai, suy tư mấy giây, duỗi tay đem chiếc gối đầu do Alpha để lại một phen ôm vào trong lòng.

Cậu dùng cánh tay ôm, chân kẹp, khuôn mặt vùi vào hít mạnh mấy hơi Thanh Trúc thanh hương.

Thoải mái hơn nhiều.

Không biết là do thời gian mang thai thích ngủ, hay là do có tin tức tố Alpha.

Chẳng bao lâu cậu liền ngửi thấy mùi hương an tâm kia, tiến vào mộng đẹp, ngủ ngon lành.

Cách vách, Liêm Dật trằn trọc, lăn qua lộn lại. Đôi mắt đen của anh gần như muốn nhìn xuyên trần nhà, đêm nay anh thở dài còn nhiều hơn cả đời này cộng lại.

Hóa ra yêu một người là loại mùi vị này.

Mới tách ra một lát như vậy, chỉ là không ngủ cùng nhau, không dính lấy nhau, liền cảm thấy trong lòng thiếu đi cái gì, tim cũng trống rỗng như gió lùa vào.

Vừa ngọt ngào lại vừa buồn bực. Càng vì mâu thuẫn giữa họ đang trở nên gay gắt mà cảm thấy đứng ngồi không yên.

Alpha nghiêng đầu nhìn về phía cửa, đầy tâm tư đều muốn đi sang phòng bên cạnh xem thử.

Cũng không biết cậu có đắp chăn cẩn thận không.

Buổi tối ăn cơm không ăn nhiều, liệu nửa đêm có thấy đói không. Có phải cũng giống anh, vì không quen mà ngủ không được.

________________________________________

Về chuyện ly hôn này, Kiều Tri Miên vẫn như cũ không chịu nhả ra.

Liêm Dật cũng cắn chết, nói gì cũng không chịu ly, mặt dày mày dạn cầu xin ‘vợ’ tha thứ.

Kiều Tri Miên là người không giỏi nói dối. Để không cho mình và Alpha sớm chiều ở chung sinh ra sơ hở.

Lại thêm tính tình kém do mới mang thai, nhìn cái gì cũng không vừa mắt, cậu dứt khoát mắt không thấy tâm không phiền, trực tiếp về Kiều gia ở.

Kiều gia là nơi cậu sinh sống lớn lên từ nhỏ, có ba Kiều ở đó, biết tình hình của cậu, cũng hiểu được Omega trong thời gian mang thai cần chú ý những gì.

Đối với việc phục kiện và tập đi, Kiều gia càng không thiếu sân bãi và chuyên gia vật lý trị liệu.

Nhưng sự phân cư này lại làm khổ Liêm Dật. Vốn dĩ ‘vợ’ ở nhà còn có cái để nhớ nhung, hiện tại muốn thấy cũng không thấy được.

Không thấy được thì thôi, tiểu tổ tông còn mỗi ngày bám riết không tha gửi cho anh hợp đồng ly hôn, ngày hết hạn hiệp nghị kết hôn lúc trước cùng chữ ký của anh được phụ thêm cùng nhau. Khiến trái tim anh bị đ.â.m thành cái sàng, lạnh thấu.

Liêm đại luật sư bắt đầu tìm các loại lý do thoái thác thái quá.

Không có thời gian.

Đi công tác.

Quên tên mình viết như thế nào.

Thuận tiện đem giấy đăng ký kết hôn giấu đi nơi ai cũng đừng nghĩ tìm được.

‘Vợ’ không ở nhà, anh một mình phòng không gối chiếc tương tư đơn phương càng khó chịu, cũng không thú vị.

Anh dứt khoát phục chức trở lại văn phòng luật tiếp tục đi làm.

Từng ngày nhăn lại cái mày, chọc đến luật sư thực tập bên dưới trong lòng run sợ, thấy anh đều đi đường vòng. Sợ phạm phải lỗi lầm gì đó chọc sư phụ giận.

“Nhất thời nửa khắc nói không rõ, cậu cũng không thể hiểu được.” Liêm Dật đứng ở phòng giải trí của văn phòng luật sư, thất thần ném kim phi tiêu g.i.ế.c thời gian, thuận miệng trả lời Nghiêm Trì.

Ống tay áo sơ mi của anh vén tới khuỷu tay, lộ ra cánh tay rắn chắc hữu lực, động tác tùy tính lười nhác.

Phi tiêu trúng đích, cũng không thể làm khuôn mặt khó coi kia của anh trở nên đẹp hơn.

“Vậy nói ngắn gọn đi,” Nghiêm Trì ngồi ở bàn tròn nhỏ bên cạnh, kiễng chân phẩm cà phê, thản nhiên tự đắc.

Một tiếng trầm vang. Chiếc kim phi tiêu cuối cùng tinh chuẩn cắm vào hồng tâm.

Liêm Dật âm thầm than một tiếng, xoay người nới lỏng chiếc cà vạt hơi thắt, ngồi xuống đối diện bạn tốt.

“Tôi giấu em ấy một chuyện,” anh suy tư một lát mở lời: “Tôi cũng không phải cố ý, chỉ là chuyện này em ấy trong lòng tương đối để ý.”

“Vậy xác thật là lỗi của anh rồi,” Nghiêm Trì, vị đại phán quan thiết diện vô tư này, thực sự nói chính xác: “Vợ chồng với nhau kiêng kị nhất, chính là giấu giếm và nghi ngờ!”

Phòng giải trí chỉ có hai người họ.

Từ bên ngoài nhìn vào, như thể đang bị một đám mây đen bao phủ, âm u đến mức nếu ai đi ngang qua, đều phải tăng nhanh bước chân, sợ bị sét đánh trúng.

Một người đàn ông mặc tây trang giày da lại sắc mặt rối rắm đi đi lại lại ngoài cửa. Qua hồi lâu, mới thử gõ cửa đang mở.

“Liêm Luật...” Anh ta khách sáo cười cười.

“Trần luật,” Nghiêm Trì thay Liêm Dật lên tiếng trước, nhiệt tình vô cùng hoan nghênh: “Đến đến đến, đến ngồi chung.”

“Không không không, tôi không ngồi đâu,” Trần luật vội vàng dừng tay, đi đến trước mặt hai người, xấu hổ hắng giọng.

Anh ta nói xong, nhìn về phía Liêm Dật đang lễ phép gật đầu với mình.

“Cái đó, Liêm Luật à, gần đây trong nhà anh,” anh ta ngập ngừng hỏi: “Không xảy ra chuyện gì chứ?”

“?” Liêm Dật nhíu mày, khó hiểu: “Chuyện gì?”

“Là như thế này ha.” Trần luật sư, người am hiểu nhất xử lý các vụ án ly hôn gà bay trứng vỡ, nuốt một ngụm nước bọt, trước nay không cười đến thảm hại như vậy: “Phu nhân của anh, chính là Kiều tiên sinh, nói muốn mời tôi làm luật sư đại diện cho cậu ấy, cậu ấy nói, muốn ly hôn với anh, nhưng anh không chịu.”

Biểu cảm vốn còn tính bình thường của Liêm Dật lập tức cứng lại trên mặt.

Sắc mặt càng đổi càng đen, gân xanh thái dương cũng nổi lên vì sự khắc chế, hàm răng sau cũng gần như cắn chặt.

“Ha ha ha đương nhiên, tôi biết khẳng định là nói giỡn!” Trần luật cười ha ha, vừa nói vừa chuẩn bị chuồn đi: “Tôi chỉ là cảm thấy, vẫn nên nói cho anh một tiếng thì tốt hơn. Tôi còn có cuộc họp, xin phép không quấy rầy hai vị nữa, ha ha ha.”

Trần luật sư biến mất như một cơn gió, phòng giải trí lại trở nên yên tĩnh.

Nghiêm Trì run rẩy bờ vai cười khúc khích, cắn hổ khẩu, phát ra tiếng cười thật sự không nhịn được.

Liêm Dật phiền lòng bực bội thu lại tinh thần. Lúc trước tiệc chúc mừng anh đã giới thiệu Trần luật sư cho Omega, không ngờ tiểu thiếu gia còn rất biết dùng người, học được cái bản lĩnh này.

‘ leng keng ’ nhận được một tin nhắn. Liêm Dật nhíu mày mở ra liếc nhìn, trạng thái nặng nề nháy mắt lại có chút thần sắc.

Kiều Bách Thần: 【 Định vị 】

【 Miên Miên tuần trước đi cùng cha tôi đến đây thiền tu tĩnh tâm, ngày mai về rồi, cậu đi đón nó đi. 】

 

back top