HẾT HẠN LIÊN HÔN, ALPHA ĐIÊN CUỒNG THEO ĐUỔI LẠI OMEGA MANG THAI

Chương 37: Kiên trì đứng dậy

Kiều Tri Miên điều chỉnh tốt tâm trạng, kiên trì không ngừng luyện tập một thời gian nữa việc nhấc chân và vận động.

Cũng coi như là sự trả giá có hồi đáp, từ ban đầu là 2cm-5cm, duy trì 3-5 giây một lần. Lại từng bước gia tăng độ cao, kiểm soát thời gian, phối hợp huấn luyện kháng trở.

Theo sự thích ứng và hồi phục, chân cũng không còn khó chịu như lúc mới bắt đầu.

Mỗi ngày có thể hoàn thành 2-3 tổ, chỉ còn cảm giác tê mỏi nhẹ không đau đớn.

Sau một lần kiểm tra phục kiện nữa. Bác sĩ nhìn báo cáo và tình hình hồi phục của cậu, gọi hai vợ chồng vào văn phòng trò chuyện tỉ mỉ, đồng thời cũng thông báo cho họ một tin tốt hơn.

Lực cơ bắp hiện tại của Kiều Tri Miên, có thể bắt đầu thử mượn dùng công cụ ở nhà, dùng cánh tay chống đỡ trọng lượng cơ thể, tự mình chậm rãi đứng lên.

Chờ hoàn thành bước này, lại dần dần tăng lên độ khó, thử dùng khung tập đi để đi lại bằng phẳng.

Ánh sáng phòng gym sáng ngời. Kiều Tri Miên ngồi ở mép ghế bên cạnh tấm thảm hoạt động, đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve tay vịn kim loại của khung tập đi.

Cảm giác lạnh lẽo gợi lên sự căng thẳng và thấp thỏm trong lòng cậu.

Tuyến thể non nớt sau gáy cậu tràn ra một tia hương hoa hồng trắng nhàn nhạt. Thông qua mùi hương, Liêm Dật có thể cảm nhận được sự run rẩy và mong đợi của cậu.

"Trước hết đặt chân xuống vững vàng, anh đỡ em, không sợ, nếu đau thì chúng ta nghỉ ngơi một chút,"

Anh cúi người trấn an khẽ hôn lên trán cậu.

Sau đó ngồi xổm bên cạnh cậu, lòng bàn tay đặt lên đầu gối đang quấn dụng cụ bảo vệ của cậu: "Theo lời trị liệu sư, trước nâng chân khỏe lên rồi mới nhấc chân, sau đó từ từ dời trọng tâm qua."

Omega ngoan ngoãn gật đầu, hít sâu, lòng bàn tay trắng nõn dùng sức nắm lấy tay vịn khung tập đi, khớp ngón tay trắng bệch.

Cậu dựa theo lời Alpha dạy, từng bước một hoàn thành. Đầu gối hơi run rẩy, mỗi tấc cơ bắp đều đang nỗ lực chống đỡ.

Một tiếng trầm vang. Khung tập đi bị cậu đẩy nhích về phía trước một bước nhỏ. Cậu nương theo lực đạo này, thử nâng m.ô.n.g rời khỏi mặt ghế.

"Đúng vậy, cứ như vậy, chậm rãi đứng dậy," Tim Liêm Dật đập mạnh, cũng căng thẳng nuốt nước miếng một cái.

Anh ôn nhu nâng eo bụng cậu bé, có thể rõ ràng cảm nhận được sự căng cứng của cậu.

Kiều Tri Miên cắn môi, thái dương tiết ra mồ hôi mỏng, hơi thở cũng trở nên dồn dập hơn, nhưng trước sau không buông tay.

Bả vai và cánh tay gầy mảnh của cậu run rẩy vì dùng sức, cố gắng kiên trì.

Thời gian từng phút từng giây trôi đi.

Đến khi thân thể cậu rốt cuộc đứng thẳng. Bốn chân chống đỡ của khung tập đi, vững vàng bám trên mặt đất.

Đầu óc Omega trống rỗng một khoảnh khắc, run rẩy hít thở, ngẩng đầu.

Đôi mắt hạnh xinh đẹp sáng như chứa đầy tinh quang, khóe miệng má lúm đồng tiền nhợt nhạt hõm xuống: "Em," cậu có chút nói năng lộn xộn: "Em dựa vào, em dựa vào nó đứng lên, em đứng lên rồi Liêm Dật!"

Kiều Tri Miên kích động nhìn chăm chú Alpha, vui sướng nở rộ trong lòng. Cậu ngước mặt, cho dù sức lực cánh tay sắp đến cực hạn cũng không nỡ buông ra.

Góc độ này, độ cao này, thật quá quen thuộc. Cậu đã thật lâu thật lâu không có, đứng bên cạnh anh như thế này.

Cứ như nằm mơ vậy.

"Đúng, Miên Miên của chúng ta đứng lên rồi, anh tự hào về em," Liêm Dật ôn nhu giúp cậu bé lau mồ hôi.

Biết cậu không kiên trì được nữa, anh dùng cánh tay nâng eo cậu, giúp cậu dùng ít sức hơn.

Đôi mắt đen trắng rõ ràng của anh cũng hơi ẩm ướt, trên mặt treo nụ cười vui vẻ, thần thái ánh mắt lại chứa đầy sự đau lòng.

Kiều Tri Miên hít hít mũi, mừng đến phát khóc.

Cánh tay gầy yếu của cậu cũng trong giây tiếp theo không kiên trì được nữa, mất sức. Toàn bộ thân hình mềm nhũn của cậu theo đó ngã xuống.

Liêm Dật nhanh tay lẹ mắt, vòng tay ôm người vào lòng, vững vàng bế lên.

Omega biết anh sẽ đỡ được mình, không hề bị dọa sợ. Khoảnh khắc cơ thể lơ lửng lập tức ôm chặt cổ Alpha, vùi sâu mặt vào cổ anh nức nở.

"Ô ô ô oa a em, gần hai năm rồi, em rốt cuộc lại có thể... lại có thể..." Cậu thút thít nức nở, lời nói đứt quãng không thành câu.

Liêm Dật siết chặt vòng ôm, bàn tay to rộng vuốt ve sau lưng người trong lòng, giúp cậu thuận khí, im lặng bầu bạn với cậu, cho cậu sự đáp lại an tâm.

Một lúc lâu, Kiều Tri Miên cuối cùng cũng bình ổn sự phấn chấn và xúc động. Cậu ngồi trên đùi người đàn ông, một túm lông mi treo nước mắt chưa khô, tiếng khóc nghẹn vẫn còn nấc nhẹ.

Liêm Dật lấy khăn giấy thỉnh thoảng lau nước mắt nước mũi cho cậu: "Đừng khóc bảo bối, lát nữa khuôn mặt sẽ bị sưng đỏ lên mất."

"Chúng ta làm lại một lần nữa đi?" Omega đột nhiên ngẩng đầu, chớp mắt nhìn người đàn ông, nóng lòng muốn thử: "Em cảm thấy em còn có thể làm lại một lần nữa."

Liêm Dật bất đắc dĩ cong môi, hôn lên đôi môi ẩm ướt của cậu: "Hôm nay cứ đến đây thôi, ngoan, không vội vàng lúc này."

Anh có thể cảm nhận được cậu đã đến giới hạn, cơ bắp chân hiện tại vẫn còn đang căng cứng run rẩy.

Đôi mắt lấp lánh của Omega thất vọng mà ảm đạm xuống, mím môi, lựa chọn ngoan ngoãn nghe lời.

back top