Lúc hoàng hôn, chiều tà khẽ đến, chân trời nhuộm một mảng màu hổ phách.
Liêm Dật tan tòa trở về, đậu xe gọn gàng, nhanh chóng xuống xe đi vào trong nhà.
Anh dừng lại ở cạnh huyền quan thay giày và cởi áo khoác vest trên người, tùy tay vắt lên giá treo mũ áo đứng bên cạnh.
"Kiều tiên sinh đâu?" Người đàn ông nới lỏng cà vạt, lại cởi bỏ nút tay áo xắn tay áo lên, lộ ra cánh tay rắn chắc, hỏi dì giúp việc đang lau quầy bên cạnh.
Giờ này Kiều Tri Miên thường sẽ ở trên sofa phòng khách đọc sách hoặc vẽ bản thảo thiết kế. Hôm nay lại không có ở đây.
"Tiên sinh chắc là đang phơi nắng trên sân thượng," Dì suy nghĩ một lát rồi đáp.
Liêm Dật nghe xong nhíu mày, giờ này mặt trời đã xuống núi, sao còn ở trên đó, nếu không cẩn thận ngủ quên, nhất định lại cảm lạnh.
Anh sải bước, lười đi thang máy, hai ba bước đã lên lầu.
Vừa đi đến cửa sân thượng, liền thấy Omega nghiêng người co ro trên ghế nằm, đang ngủ rất say.
Liêm Dật khẽ thở dài đi vào, chóp mũi đột nhiên ngửi thấy một mùi hoa hồng trắng nồng đậm đến không bình thường.
"Miên Miên?" Anh ngồi xổm xuống bên cạnh cậu: "Tỉnh dậy Miên Miên."
Kiều Tri Miên mơ màng mở hai mắt, khuôn mặt trắng nõn nhiễm sắc hồng không bình thường, hơi thở nóng bỏng, bụng dưới cũng có một cảm giác tê dại khó hiểu.
"Sao anh giờ mới về..." Cậu mím môi, oán trách nói.
Liêm Dật đối diện với ánh mắt mê loạn của cậu, lập tức cảm thấy có vấn đề.
"Tiểu ngốc," Giọng anh có chút bất đắc dĩ: "Đến kỳ động dục cũng không biết sao?"
"Á...?" Omega phản ứng chậm nửa nhịp, l.i.ế.m liếm đôi môi đỏ mọng, chống thân thể muốn ngồi dậy, có chút ngốc manh: "Em còn tưởng, em bị cảm nắng."
Nơi này là bên ngoài, lộ thiên, tin tức tố bay đi không biết bao nhiêu, hoàn toàn không cảm nhận được.
Ánh mắt Liêm Dật mềm mại vì bị sự đáng yêu đó làm cho tan chảy, anh ôm eo cậu bế cậu lên: "Không trách em, anh cũng nhớ còn mấy ngày nữa, không ngờ lại đến sớm."
Đại khái là khoảng thời gian này cơ thể và tâm lý đều quá mệt mỏi, dẫn đến kỳ động dục có chút hỗn loạn.
"Ưm..." Kiều Tri Miên bộ n.g.ự.c nhỏ vô thức cọ vào người Alpha, đầu váng vất hít lấy tin tức tố của anh.
Một trận gió thổi qua, sự lạnh lẽo thấm qua quần áo cậu mang đến, càng đánh thức sự hư không và khô nóng trong cơ thể.
"Vâng... Anh hôn em, em rất khó chịu," Cậu rầm rì với giọng mũi dính nhớp.
Bàn tay to của Liêm Dật bảo vệ cái đầu nhỏ cứ chui tới chui lui kia, tượng trưng hôn cậu một cái, dỗ dành: "Anh đi lấy thuốc ức chế cho em, lát nữa sẽ không khó chịu nữa."
Omega bĩu môi không hài lòng lắm, ngồi thẳng trong lòng người đàn ông, lười biếng nắm lấy cà vạt anh, đưa đôi môi mềm mại của mình lên hôn anh. Hôn một cái, l.i.ế.m một chút, rồi ra dáng ngậm lấy mút.
Yết hầu Liêm Dật lăn lộn, dừng bước chân, ổn trọng ôm lấy cậu nhóc không thành thật trong lòng, mặc kệ cậu hồ nháo.
Kiều Tri Miên chơi một lát lại lùi lại một chút, đánh giá trang phục hôm nay của Alpha.
Đôi mắt thanh thấu chứa đựng vẻ mê hoặc của dục vọng, sóng mắt lưu chuyển, mê hoặc lòng người. Cậu cảm thấy anh hôm nay đặc biệt đặc biệt đẹp trai.
Đã một thời gian không thấy anh với vẻ mặt tinh anh trong bộ vest giày da này. Tóc được chải chuốt không chút cẩu thả.
Vừa mới đại sát tứ phương từ tòa án về, phong trần mệt mỏi chạy về nhà, chiếc kính không gọng còn đặt trên mũi chưa kịp tháo xuống.
Omega buông một tay đang nắm cà vạt ra, dùng ngón tay lơ đãng phác họa ngũ quan tuấn lãng của người đàn ông. Mỗi cái chạm đều mang theo sự trêu chọc và đốt lửa như có như không.
Lòng bàn tay mềm mại của cậu, cuối cùng ấn lên đôi môi mỏng hình dáng đẹp kia, cười ra má lúm đồng tiền hồn nhiên câu dẫn.
Hơi thở Liêm Dật nặng hơn vài phần, nhẫn nhịn mấy giây, bàn tay to rộng một phen nắm lấy bàn tay nhỏ nghịch ngợm kia. Nhắm thẳng đôi môi ngọt ngào ẩm ướt kia hôn lên.
"A..." Omega bị hôn đến bất ngờ không kịp phòng bị, phát ra tiếng ưm ư nhẹ.
Người đàn ông quen đường cũ cạy mở môi răng cậu, đầu lưỡi chen vào khoang miệng cậu, cuốn lấy chiếc lưỡi thơm mềm triền miên.
Liêm Dật không ngừng hấp thu nước bọt trong miệng người trong lòng, hôn đến nhập tâm, chiếc kính trên mũi nghiêng sang một bên cũng không màng bận tâm.
Kiều Tri Miên hưởng thụ nheo lại đôi mắt đầy nước, thoải mái đến cơ thể khẽ run rẩy. Vòng eo mảnh khảnh của cậu mềm nhũn dán vào người đàn ông vặn vẹo.
Tay cậu muốn cự tuyệt lại muốn nghênh đón chống lên n.g.ự.c anh, chạm đến cơ bắp rắn chắc, lòng bàn tay mềm mại đi xuống, cọ qua cơ bụng, đặt lên dây lưng anh, muốn tháo ra.
Ý thức được, đôi mắt đen của Liêm Dật chợt mở ra, lập tức bắt lấy bàn tay nhỏ không an phận của Omega, dùng một cánh tay nâng cậu.
Anh cuối cùng tàn nhẫn mút một ngụm trên đôi môi sưng đỏ thơm ngọt của cậu, tránh đi nụ hôn, hoảng loạn mổ mổ khóe miệng và cằm cậu, ôn tồn dỗ dành: "Bảo bối, cái này không được, chân em còn đau, không thể loạn."
Omega ý loạn tình mê đâu nghe lọt lời này, rầm rì không vui.
"Em muốn..." Cậu lại nhích lên muốn hôn: "Đã, không đau," cậu nói rồi phản lại nắm lấy bàn tay to đang nắm mình của người đàn ông, chuyển qua trên bụng nhỏ bằng phẳng của mình, đôi mắt nước m.ô.n.g lung khát vọng nhìn anh: "Anh tiến vào... Em muốn, muốn anh tiến vào..."
Ánh mắt Liêm Dật trở nên sâu thẳm đầy tính xâm lược, yết hầu gợi cảm lăn lộn không ngừng, bị cậu bé câu đến miệng khô lưỡi khô.
Cuộc đấu tranh tư tưởng còn chưa phân ra kết quả, Omega đã bắt đầu nghịch ngợm dùng bàn tay anh kẹp mình chơi.
"Bảo bối, em ngoan một chút," Anh cắn chặt răng rút về ngón tay trở nên ẩm ướt, siết chặt vòng ôm, thở dài một hơi.
Kiều Tri Miên bị tình nhiệt chi phối, thần chí không rõ dựa vào vai người đàn ông, trong đầu hoảng hốt thất thần.
"Bảo bối?" Cậu nói lẩm bẩm theo, mím môi lắc đầu, ngây ngốc nói: "Chỗ này còn chưa có bảo bảo... Anh tiến vào... Mới có bảo bảo..." Cậu hôn lên môi người đàn ông, hàm hồ nhưng nghiêm túc nói cho anh biết: "Chúng ta không có bảo bảo..."
