HẾT HẠN LIÊN HÔN, ALPHA ĐIÊN CUỒNG THEO ĐUỔI LẠI OMEGA MANG THAI

Chương 32: Hờn dỗi

"Làm sao vậy?" Bàn tay Liêm Dật đặt trên đùi Omega không rút về, giọng nói từ tính trầm thấp giống như dỗ dành trẻ con: "Ai chọc Miên Miên của chúng ta không vui?"

Biết rõ còn cố hỏi!

Tâm trí Kiều Tri Miên sớm đã không còn đặt trên sách. Cậu đảo mắt, dùng ánh mắt lén lút trừng Alpha một cái.

Nội dung trang này còn chưa đọc vào đầu đâu, cậu lại giả vờ lật sang trang sau.

"Không có nha," Cậu mở miệng nhỏ, nói với giọng điệu âm dương quái khí: "Liêm đại luật sư trăm công nghìn việc, còn đặc biệt rút thời gian đi dạo phố cùng em, em nào dám không vui chứ."

Liêm Dật thu hết mọi biểu cảm nhỏ của cậu vào đáy mắt, một chút cũng không bị cậu 'làm giận'. Trên khuôn mặt tuấn tú ngược lại tràn ra nụ cười không nín được.

Biểu cảm Omega kiêu căng đáng yêu, hai bên má nhẹ nhàng phồng lên. Mấy ngày nay được anh tỉ mỉ nuôi dưỡng, bữa nào cũng được dỗ dành ăn no, cuối cùng đã giúp cậu lấy lại được chút mỡ trẻ con trên má. Từ góc độ của anh vừa vặn có thể nhìn thấy một độ cong non mềm.

Trông như đang giận dỗi, nhưng đôi mắt hạnh tròn xoe lại chớp chớp, không nhịn được lén lút nhìn sang người anh, quan sát phản ứng của anh, chờ được dỗ dành.

Tính tình cũng hoạt bát, sinh động hơn nhiều so với trước đây.

"Vậy à?" Liêm Dật bật cười, cố ý giả vờ không hiểu: "Thế tại sao không cho anh giúp em xoa chân?"

Tiểu Kiều tổng buồn bực cả đêm nhíu mày, không nói lời nào.

"Vậy để anh đoán xem," Liêm Dật không nhanh không chậm kéo chân cậu ra khỏi chăn, đặt lên đùi mình.

Anh không vội xoa bóp, chỉ nắm lấy bàn chân cậu, ái muội vuốt ve mu bàn chân trắng nõn của cậu một cách chốc lát: "Là lo lắng, lại giống lần trước? Cảm thấy xấu hổ?"

Omega hơi sững sờ, khuôn mặt đột nhiên đỏ bừng, trừng lớn hai mắt phủ nhận: "Mới không phải! Anh đoán mò cái gì đó!"

Ánh mắt cậu chạm vào người đàn ông, cậu lập tức nhìn thấy sự hài hước trên nét mặt anh, tức khắc cảm thấy anh phiền người quá.

Liêm Dật thu lại chút trêu đùa, ánh mắt trở nên cưng chiều. Ngón tay anh bắt đầu động tác thuần thục xoa bóp vào các huyệt vị riêng. Dọc theo dây thần kinh tuyến thể trên đùi, truyền đến cảm giác tê tê ngứa ngứa.

"Em đã nói không cho anh ấn, anh đừng động em." Kiều Tri Miên trong lòng vẫn không thoải mái, lẩm bẩm nói.

Cậu gấp gáp muốn rút chân về, tay còn chưa chạm tới, cẳng chân đột nhiên phản xạ có điều kiện đạp một cái trong lòng người đàn ông.

"......"

Mọi thứ xảy ra quá nhanh, chỉ trong 0 phẩy mấy giây.

Không khí yên tĩnh.

Hai người không chắc chắn đối diện nhau, ngây người.

"Miên Miên?" Liêm Dật lên tiếng trước, giọng nói không ổn định lắm: "Em vừa rồi...?"

Kiều Tri Miên có chút căng thẳng, lông mi dày nhanh chóng vỗ, nuốt nước miếng, lắp bắp trả lời: "Hình như, hình như là... động."

Đáy mắt Liêm Dật chợt cuồn cuộn niềm vui sướng tột độ, anh mừng đến hỏng rồi. Anh nắm lấy mắt cá chân của chiếc chân vừa đạp anh, đưa đến bên môi nhanh chóng hôn vài cái.

"Tốt quá! Tốt quá Miên Miên!" Giọng nói trầm thấp ổn trọng thường ngày của người đàn ông, giờ phút này mang theo sự hưng phấn rõ rệt.

Tin tức tố mùi Thanh Trúc tự nhiên từ tuyến thể phóng thích, bao bọc chặt chẽ Omega của mình, chứa đựng niềm vui sướng và yêu thương nồng đến không tan chảy được.

Kiều Tri Miên cũng rất vui, nhưng lại cảm thấy phản ứng của Alpha thật sự là quá mức. Hôn chân cậu thật sự là quá kỳ quái. Cậu cảm thấy vô cùng xấu hổ.

"Ai nha, anh đừng, anh đừng như vậy!" Cậu cong lưng cánh tay duỗi thẳng, muốn rút chân về, không cho anh chạm vào nữa.

Liêm Dật thuận thế kéo tay cậu bé, cúi người lên ôm cậu một cái đầy ắp.

Ôm thân hình đơn bạc của cậu mới nhớ ra, anh nhanh nhẹn ôm cậu lên đùi, lại cầm lấy ly sữa bò đã gần nguội trên tủ đầu giường, đưa cho cậu.

"Bác sĩ nói, em cần uống nhiều sữa, bổ sung Canxi," Anh khẽ khàng dỗ dành bên tai cậu: "Uống khi còn ấm, được không?"

Kiều Tri Miên dựa vào khuỷu tay mạnh mẽ của người đàn ông, bị một loạt thao tác của anh làm cho ngây ngốc.

Ánh mắt rơi vào cái ly trước mặt, nhìn thấy nó liền nhớ lại sự giận dỗi của mình trước đó.

Chưa xong đâu!

Hôm nay anh đã nói cái lời gì chứ? Đồ ngủ gia đình tốt như vậy, lại bảo tặng cho người khác có giống lời nói không?

Để người khác mặc đồ gia đình cùng với cậu? Anh liền không nghĩ tới người chồng như anh nên mặc sao? Mặc dù họ còn chưa có con, nhưng vạn nhất sau này...

Không hề có một chút tế bào lãng mạn nào. Anh thật sự không hề để tâm sao?

Kiều Tri Miên suy nghĩ đến đây thì nghẹn lại, ngẩng đầu ủy khuất đối diện với đôi mắt đen đang hưng phấn chờ cậu uống sữa của Alpha. Cậu mất mát ảm đạm rũ mắt, thở dài nhẹ.

Thôi, là cậu nghĩ quá nhiều, bị cưng chiều đến mức bất tri bất giác tham lam. Bọn họ vốn dĩ chỉ là... Không thể yêu cầu anh nhiều như vậy.

Kiều Tri Miên giơ tay ôm cái ly, ngậm ống hút vào miệng, mút từng ngụm nhỏ. Sữa bò rất thơm thuần, nhưng cậu uống không thấy mùi vị.

Uống xong, Omega lại cuộn mình trong lòng Alpha tiếp tục đọc sách, không còn giận dỗi với anh nữa. Lực đạo mát xa trên đùi tiếp tục, rất thoải mái, không lâu sau cậu liền mơ màng sắp ngủ gật.

Liêm Dật không chớp mắt nhìn chăm chú người đang nhắm mắt trong lòng, ánh mắt ôn nhu lưu luyến.

Anh nhẹ nhàng lấy cuốn sách ra đặt sang một bên, lòng vẫn còn chìm đắm trong niềm vui sướng vừa rồi.

Môi mỏng Alpha khẽ chạm vào sợi tóc mềm mại của Omega, cảm nhận sự ấm áp của cơ thể nhỏ bé này trong lòng, ôm cậu hồi lâu mới đặt cậu vào ổ chăn.

Liêm Dật đắp chăn cẩn thận cho cậu, tắt đèn lớn, chỉ để lại ánh sáng lờ mờ đầu giường, rồi mới rời khỏi phòng ngủ đi vào thư phòng lo công việc của mình.

Khóe miệng anh vẫn giữ độ cong, sau khi bình tĩnh lại, anh luôn cảm thấy hình như mình vì quá vui mà quên mất điều gì đó.

Nhưng lại không nghĩ ra.

 

 

back top