Kiều Tri Miên bị chính âm thanh mình phát ra làm cho hoảng sợ.
Cậu đột ngột cắn mu bàn tay, nuốt hơi thở nóng bỏng, cố nuốt phần rên rỉ còn sót lại vào trong, chỉ còn lại tiếng nức nở tràn ra.
"Không được.. Ha ô," Cậu nhanh chóng chuyển sang tư thế che miệng, thân hình mảnh khảnh run rẩy không ngừng.
Bàn tay còn lại vươn vào tóc người đàn ông, những ngón tay trắng nõn siết chặt kéo anh ra sau.
Khóe mắt cậu ửng hồng, đôi mày tú khí nhăn lại vì cơn đau không hẳn là đau, đồng tử ngập ánh nước tan rã.
Vài lần cậu chịu không nổi muốn lùi về sau nhưng căn bản không thể trốn thoát.
Đôi chân tàn tật muốn đá cũng không thể đá, bụng dưới phẳng lặng non mềm bị tóc cọ vào vừa tê vừa ngứa.
Theo một tiếng nức nở ngắn ngủi khó nhịn, vòng eo căng cứng của cậu buông lỏng, toàn bộ sức lực trong cơ thể rời khỏi xe lăn.
Liêm Dật nhanh nhẹn đưa tay vớt cậu bé vào lòng bế lên, mắt đen thâm trầm nhìn chằm chằm gò má cậu đã nhuộm thành màu diễm lệ.
Trên chóp mũi ưu việt và đôi môi mỏng mím chặt của Alpha, dính chút ngọt ngào ướt át của hoa hồng trắng.
Kiều Tri Miên rúc vào khuỷu tay người đàn ông, đôi môi đỏ thắm khẽ nhếch, co rúm thở dốc. Ánh mắt mất tiêu cự từng điểm từng điểm ngưng tụ lại.
Bên tai truyền đến tiếng ‘rầm’ rất nhẹ.
Omega sững sờ, hoàn hồn từ cơn kích thích, ngẩng khuôn mặt lên, ánh mắt ngây thơ nhìn Alpha, rồi nhìn yết hầu gợi cảm của anh lăn lên xuống.
Phản ứng đủ nhanh sau đó, đồng tử chấn động, mím chặt môi, nước mắt trong mắt hạnh đong đầy vì xấu hổ.
"Dơ muốn chết..."
"Không dơ." Liêm Dật cười: "Ngọt."
Từ trạng thái của Omega, Liêm Dật cảm thấy cậu hẳn là thích. Cậu vừa ngây ngô vừa vụng về, lại có chút ngượng ngùng.
Nhưng dường như cách này có thể giúp cậu thả lỏng hơn, phân tán sự chú ý và cảm xúc bất an cũng rất tốt.
Lần trước sau khi thảo luận về vấn đề tình cảm và hẹn hò với Nghiêm Trì.
Hôm sau tên đó gửi cho anh một tệp tin gọi là ‘Làm thế nào để Omega ‘vui sướng’.
Lúc đó anh đang ở văn phòng, tưởng là tài liệu công việc, không hề suy nghĩ mở thẳng ra trong văn phòng luật sư.
Thấy nội dung vẽ bản đồ trên đó, anh hoảng đến tay run rẩy, lập tức nhấn dấu x, còn không cẩn thận làm đổ ly nước trong tầm tay.
Nghiêm Trì, tên nhóc đó đi ngang qua văn phòng anh, xuyên qua vách tường kính, cười híp mắt đưa cho anh một ngón cái.
Sau đó anh không nhịn được mở ra lần nữa, quả thật đã nghiên cứu rất kỹ. Thứ này đơn giản hơn nhiều so với việc vận dụng điều khoản pháp luật, tùy tiện xem qua là biết.
Omega mềm mại, non nớt, làm thủ công phải ôn nhu, động tác phải nhẹ nhàng chậm rãi.
Alpha thô ráp sức lực lớn, muốn làm Omega nhanh nhẹn, dùng chỗ mềm mại tương tự để hầu hạ là tốt nhất.
Mức độ chịu đựng của mỗi Omega còn khác nhau, phải kiên nhẫn thăm dò, quá mức không được, mà không đạt đến điểm đó cũng không được.
Liêm Dật nhìn Kiều Tri Miên đang vùi mặt như đà điểu trong lòng, cảm thấy cậu hẳn là loại có mức độ chịu đựng thấp nhất.
Da mặt quả thật mỏng vô cùng, nhưng lại không biết mệt mỏi theo anh suốt thời đại học.
‘Oong’ điện thoại đến.
Liêm Dật kéo suy nghĩ về, nghe máy.
‘Alo Luật sư Liêm...,...,’
Âm thanh không lớn không nhỏ từ điện thoại truyền ra. Kiều Tri Miên lén lút hé một con mắt hạnh thanh triệt nhìn sang.
Liêm Dật không tự nhiên đặt m.ô.n.g cậu bé rời khỏi háng mình. Để che giấu sự dị thường, anh dứt khoát mượn lý do này đi ra ngoài thư giãn một chút.
"Anh nghe điện thoại." Anh nói xong cẩn thận đặt Omega lên giường, lấy khăn giấy nhanh chóng lau cho cậu, rồi đứng dậy rời khỏi phòng ngủ.
Kiều Tri Miên cắn cắn môi, nhìn Alpha biến mất, từ từ nâng hai tay che kín khuôn mặt đỏ bừng. Kỳ thật lúc cậu ngồi trên người anh, cậu có cảm nhận được... Cậu cũng có thể, giúp anh...
