HẾT HẠN LIÊN HÔN, ALPHA ĐIÊN CUỒNG THEO ĐUỔI LẠI OMEGA MANG THAI

Chương 23: Ngượng Ngùng Đến Tột Cùng

Kiều Tri Miên sốt cao phải nhập viện cấp cứu, được sắp xếp truyền dịch ngay lập tức.

Tiêm truyền cuối cùng cũng có hiệu quả hơn uống thuốc, sáng hôm sau tỉnh lại cơ bản đã hạ sốt.

Liêm Dật canh giữ đến nửa đêm, xác nhận cậu không sao mới chợp mắt. Sáng sớm, đồng hồ sinh học khiến anh tỉnh giấc.

Anh dùng khăn lông ấm lau người cho Omega, sau đó tự mình vào phòng tắm rửa ráy, thay quần áo và đi mua đồ ăn sáng về.

Kiều Tri Miên mặc quần áo bệnh nhân khô ráo, thoáng khí, ngồi trên giường bệnh. Đôi mắt to ướt át mở to, miệng nhỏ từ tốn ăn cháo dinh dưỡng Alpha đút cho.

Trông cậu có vẻ tinh thần hơn rất nhiều, trên mu bàn tay trắng nõn, mảnh khảnh vẫn còn dán miếng băng sau khi tiêm.

"Không ăn nữa..." Omega khẽ nghiêng đầu, mày hơi nhăn lại, ngón tay cứng đờ gãi gãi ga trải giường.

Liêm Dật thu tay cầm thìa lại, cũng đã hết hơn nửa chén cháo. Anh coi như cậu đã no, không ép nữa.

Anh tự mình ăn hết nửa chén còn lại, rồi lau miệng cho cậu, tranh thủ đi ra ngoài gọi một cuộc điện thoại công việc.

Kiều Tri Miên dõi mắt nhìn bóng dáng người đàn ông biến mất, cửa phòng bệnh răng rắc đóng lại, sắc mặt trấn tĩnh của cậu tức khắc suy sụp.

Cậu che bụng dưới cắn môi, khuôn mặt trắng nõn sạch sẽ đỏ bừng, hơi nhúc nhích eo, kẹp chặt hông.

Cậu bị mắc tiểu, sau khi truyền dịch và uống thêm cháo với nước, cảm giác bàng quang sắp vỡ.

Omega chống người dậy, vươn tay cố với lấy xe lăn bên cạnh. Đầu ngón tay chỉ còn thiếu chút nữa là chạm tới.

Cậu dùng sức nhướn người về phía trước, gấp đến độ khóe mắt đều ửng đỏ. Chỗ đó thật sự vừa chua vừa căng.

Đúng lúc cậu sắp thành công thì...

Cửa phòng bệnh mở ra.

Liêm Dật cầm điện thoại vừa rời tai, đứng ở cửa khó hiểu nhìn cậu bé trên giường.

Kiều Tri Miên ngây người, đôi mắt đọng nước đối diện với ánh mắt Alpha. Cậu duy trì tư thế vặn vẹo quá lâu, sức lực tiêu hao hết, suýt chút nữa ngã khỏi giường.

Liêm Dật đột nhiên hoàn hồn, hai ba bước bước tới đỡ cậu dậy.

"Sao vậy? Muốn làm gì?"

"Em, em," Omega căng chặt bắp đùi, che bụng dưới, ngượng ngùng mở lời.

"Muốn đi vệ sinh?" Liêm Dật chỉ cần động não một chút liền đoán được qua biểu cảm của cậu, không nói hai lời bế cậu vào lòng: "Anh bế em đi."

"A? Không! Không cần!" Khoảnh khắc bị bế lên, cơn buồn tiểu như thủy triều dâng lên, Kiều Tri Miên ngay cả hô hấp cũng không dám quá mạnh.

Tai cậu đỏ bừng nắm lấy vạt áo người đàn ông: "Anh đặt em lên xe lăn, em tự đi được!"

"Em lấy đâu ra sức lực, lại ngã như vừa rồi thì làm sao." Liêm Dật căn bản không nghĩ nhiều, dứt khoát từ chối: "Không sao, anh bế em trực tiếp đi tiểu."

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Kiều Tri Miên nhăn nhúm lại, môi dưới bị cắn hằn một loạt dấu răng nhạt, vành mắt hồng đến mức sắp khóc.

Chưa kịp hoàn hồn, cậu đã bị người đàn ông ôm bằng tư thế như bế con nít, nhắm thẳng bồn cầu.

Quá xấu hổ...!!!

Cậu cố nhịn, vừa bực bội vừa sợ hãi nắm lấy cánh tay săn chắc của anh: "Em không cần, anh thả em xuống!"

"Ngoan Miên Miên." Giọng nói đầy lo lắng của Alpha rơi xuống, Kiều Tri Miên cảm thấy m.ô.n.g mình chợt lạnh, quần đã bị nhẹ nhàng tụt xuống đến đầu gối.

Cậu che mặt đỏ bừng, muốn khép chân lại: "Anh đừng bẻ, ha a..."

Thật sự không nhịn được nữa rồi..!

Bụng dưới trắng nõn mềm mại của Omega căng phồng, đột nhiên bụng lạnh run rẩy hai cái. Tiếng nước tiểu chảy vào bồn cầu, vang lên rõ ràng.

Lưng cậu tựa vào n.g.ự.c người đàn ông, gối lên vai rộng của anh, cổ mảnh khảnh ngẩng lên một độ cong xinh đẹp.

Cậu che mặt bất chấp tất cả, cơ thể run rẩy từng cơn.

Một mảng màu đỏ từ xương quai xanh kéo dài lên đến đỉnh đầu, hồng đến không thể tả.

Cái bụng căng phồng của cậu bé theo tiếng nước, xẹp xuống có thể thấy rõ bằng mắt thường. Đó đều là nước truyền dịch, trông rất trong trẻo, sạch sẽ, ngược lại lại có chút giống...

Mắt đen của Liêm Dật nhìn chằm chằm đến mức hơi sững sờ, yết hầu không tự chủ lăn qua lăn lại. Trái tim vốn dĩ bình tĩnh không hề có cảm giác gì, tức khắc cũng trở nên rối loạn.

"Anh đừng nhìn..." Giọng nói mang theo tiếng nức nở của Omega truyền đến bên tai, nghe rõ ràng không còn bị nghẹn ứ nữa.

Liêm Dật lấy lại tinh thần, giả vờ nắm lấy chân cậu lắc lắc, vài giọt nước rơi xuống quần anh, radar sạch sẽ của anh không hề có phản ứng.

"Cũng lớn lắm..." Anh khó khăn ho khan một tiếng, khép đùi cậu lại, kéo cái m.ô.n.g trơn trượt của cậu quay trở lại đối mặt với mình, ôm chặt: "Không sao, cái này có gì đâu, cái gì của em anh chưa từng thấy."

Nói xong định tìm khăn giấy lau cho cậu bé, lại phát hiện dùng hết rồi, dứt khoát kéo vạt áo của mình, dùng mặt trong lau sạch cho cậu.

Kiều Tri Miên mẫn cảm run rẩy, ủy khuất hít hít mũi. Cảm nhận được Alpha giúp mình mặc quần xong, cậu mới buông tay che mặt, ghé vào vai anh hàm chứa nước mắt lên án: "Cái đó đi tiểu …anh chính là chưa từng thấy!"

"Vậy anh đây chẳng phải thấy rồi sao?" Giọng Liêm Dật mang ý cười xin lỗi, nói rồi nghĩ đến điều gì, hôn lên vành tai đỏ bừng của Omega, lại ý vị thâm trường nói: "Kỳ thật trước đây cũng đã gặp rồi."

Kiều Tri Miên ướt át nhìn anh, nước mắt chực trào nhưng không rơi, bĩu môi: "Cái gì chứ?"

"Em quên rồi sao?" Liêm Dật thần bí hề hề ghé sát vào, vừa đi ra ngoài vừa nói nhỏ: "Lần trước phun vào mặt anh."

"A a! Anh đừng nói nữa!" Kiều Tri Miên cảm thấy linh hồn mình sắp bay đi vì xấu hổ.

‘Răng rắc’ tiếng khóa cửa vang lên.

Hai người đang làm ầm ĩ sững sờ, động tác đồng loạt nhìn lại.

Cô y tá đến kiểm tra phòng cũng ngây người tại chỗ, ba người mắt to trừng mắt nhỏ.

Kiều Tri Miên phản ứng đầu tiên, theo ánh mắt y tá, nhìn thấy mình mặt đỏ tai hồng, quần áo chưa chỉnh tề.

"Xin lỗi, lát nữa tôi quay lại." Cô y tá ngại ngùng dời mắt, rất lịch sự đi ra ngoài.

Xong rồi, nhất định là hiểu lầm rồi.

"Xấu hổ c.h.ế.t người ồ ồ..." Omega vùi mặt vào lòng bàn tay, thật sự nức nở. Hơn nữa những gì vừa trải qua trong toilet, nước mắt không ngừng tuôn ra, vừa tức vừa xấu hổ.

Liêm Dật lập tức thu lại trò đùa, cẩn thận đặt cậu lên giường, vừa kéo tay cậu vừa dỗ dành: "Được rồi, Miên Miên đừng khóc, khó khăn lắm mới hạ sốt, lát nữa lại sốt trở lại đấy."

Kiều Tri Miên tức giận hất tay người đàn ông ra, đôi vai run rẩy, trừng đôi mắt hạnh đỏ hoe trách móc nhìn anh.

Nước mắt từng viên từng viên lăn dài trên má. Vẻ mặt nhỏ bé đáng thương.

Liêm Dật bị Omega nhìn đến chột dạ, luống cuống tay chân nhẹ nhàng lau nước mắt cho cậu.

Thấy không hiệu quả lại hôn cậu: "Không khóc, Miên Miên ngoan, anh sai rồi, sau này anh không như vậy nữa, bảo bối ngoan, mới vừa khỏi bệnh mà."

Kiều Tri Miên khóc đến mức lại có chút choáng váng đầu, chậm nửa nhịp mới phản ứng lại. Cậu nghẹn ngào ngừng khóc, ba ba nhìn người đàn ông: "Anh vừa nãy, gọi em là gì?"

Liêm Dật sững sờ, hồi tưởng lại, mắt ánh ý cười trầm mặc một lát. Omega vẫn còn mắt đỏ hoe, bướng bỉnh nhìn chằm chằm anh, như thể anh không trả lời thì cậu sẽ không bỏ qua.

Kết hôn rồi, không có gì phải ngượng ngùng. Alpha gồng mình, khó khăn gọi lần nữa: "Bảo bối."

Gọi xong phát hiện hình như cũng không khó như tưởng tượng, cảm thấy còn khá tốt. Thế là anh liền biến đổi đa dạng gọi vài tiếng: "Bảo bối, Miên Miên bảo bối, Bảo bảo?"

Omega bĩu môi.

"Miên Miên bảo bảo?"

Mày nhăn lại. Khóc to hơn.

"Ô ô ô anh quá xấu rồi!" Kiều Tri Miên lại dùng tay che mặt, cảm xúc không hiểu sao có chút sụp đổ: "Thật sự quá xấu rồi..."

Rõ ràng không thích tôi mà mỗi lần đều làm tôi động lòng. Đối xử tốt với tôi như vậy, làm tôi sinh ra ảo giác được yêu, căn bản là không quên được anh.

Liêm Dật dịu dàng nhìn cậu bé, thì ra làm vậy thật sự có thể dỗ Omega vui lên.

Anh cảm nhận được cậu không còn giận, nhưng sao vẫn còn khóc? Lớn đến từng này, có người nói anh vô tình, chứ thật sự chưa ai nói anh xấu.

Anh nghĩ đến lời vừa rồi anh ôm cậu đi tiểu là xấu, dứt khoát cắn răng, ghé sát vào hôn lên khuôn mặt cậu tới tấp.

"Phải, anh xấu," Anh nắm tay Omega, rất nhẹ nhàng hôn qua má, mắt và nước mắt cậu: "Không khóc bảo bối, cùng lắm thì lần sau anh cũng làm em xem."

Kiều Tri Miên khụt khịt ngây người, nhìn khuôn mặt tuấn lãng lại nghiêm túc gần trong gang tấc này, lập tức nín khóc mỉm cười, nắm chặt nắm tay đ.ấ.m vào vai anh một cái.

"Ai muốn xem chứ?"

Liêm Dật cũng khẽ cười theo, lòng bàn tay vuốt ve đuôi mắt cậu: "Được rồi, vậy không xem, không giận nữa." Anh dỗ dành, muốn hôn cậu: "Cười một cái."

Kiều Tri Miên nhận lấy khăn giấy trong tay người đàn ông, tự mình lau khô nước mắt, vừa tức giận vừa phồng má quay đầu đi: "Không cho anh hôn..."

Liêm Dật ôm eo Omega, áp trán mình vào trán cậu, chiều chuộng dỗ dành: "Vì sao không cho hôn?"

Kiều Tri Miên bĩu môi không để ý đến anh. Miệng nói không cho hôn, nhưng khi người đàn ông hôn lên thì cậu cũng không hề trốn tránh.

Môi bị nhẹ nhàng ngậm mút hai cái, cậu không tự chủ nâng cánh tay, vòng lên cổ đối phương, cái lưỡi nhỏ chủ động đưa lên quấn lấy anh.

Kết thúc nụ hôn, hai người thở dốc đối diện. Không khí phòng bệnh thoáng chốc trở nên tĩnh lặng và quyến rũ.

Đúng lúc đôi mắt Liêm Dật thâm trầm, nhắm thẳng vào đôi môi mềm mại ướt át kia, dục vọng lại lần nữa muốn hôn lên, thì một tiếng ho nhẹ đột nhiên cắt ngang.

Cánh cửa khẽ không tiếng động xuất hiện một người đàn ông, có sáu bảy phần giống Kiều Tri Miên, nhưng tương đối trưởng thành ổn trọng hơn. Đó là một Omega lớn tuổi hơn.

 

back top