HẾT HẠN LIÊN HÔN, ALPHA ĐIÊN CUỒNG THEO ĐUỔI LẠI OMEGA MANG THAI

Chương 15: Yêu Nhau — "Anh Sẽ Nhớ Em."

Cơn triều t.ì.n.h d.ụ.c của Kiều Tri Miên cuối cùng cũng rút đi.

Thể chất cậu vốn gầy yếu, dù tuyến thể đã được đánh dấu tốt hơn trước không ít, nhưng kỳ phát tình vẫn không thể kéo dài trọn vẹn bảy ngày.

Omega toàn thân chi chít dấu hôn, cắn môi mệt mỏi nằm rũ trong chăn. Khóe mắt đuôi mày lộ ra vẻ thỏa mãn và sắc đỏ vừa rút khỏi dục vọng.

Vầng trán bóng loáng lấm tấm mồ hôi mỏng, vài sợi tóc dán lên má mềm mại.

Đôi mắt long lanh hơi nước, đầu lông mi rủ xuống vài giọt không biết là mồ hôi hay nước mắt, run rẩy nhẹ theo dư vị cơ thể.

Đáng ghét thật...

Kiều Tri Miên siết chặt nắm đ.ấ.m đặt trên n.g.ự.c vì tức giận, đ.ấ.m nhẹ vào giường, hít hít mũi.

Alpha đúng là cầm thú, cậu cảm thấy mình giống như một cối đá xay đậu nành. Ngoài cảm giác dị vật thì cả nơi đó nóng rát và đau nhức, da đùi cũng bị trầy xước.

Cửa phòng ngủ mở ra, Liêm Dật mặc áo choàng tắm, tay cầm theo tuýp thuốc mỡ bước vào.

Kiều Tri Miên theo phản xạ có điều kiện đưa mắt nhìn. Trên cơ bắp rắn chắc của người đàn ông, những vết răng và vết cào của cậu vẫn còn rõ ràng, trần trụi phơi bày.

Gương mặt Omega ngây thơ bỗng chốc lại đỏ bừng, đôi mắt hạnh nhanh chóng chớp vài cái, xấu hổ đến mức che mặt vùi vào gối.

Ánh mắt Liêm Dật cưng chiều dừng trên gáy và tai đang đỏ ửng vì thẹn của cậu, cong môi cười, không trêu chọc cậu nữa.

Anh thành thật ngồi xuống mép giường, bôi thuốc mỡ vào những chỗ sưng tấy cho cậu.

Thuốc mỡ mang theo mùi thảo mộc nhàn nhạt, mát lạnh, thoải mái. Kiều Tri Miên vùi trong gối không kìm được hừ hừ hai tiếng.

Khi bị bóp eo nhỏ mà ngửa mặt quay lại, cậu lại xấu hổ dùng cánh tay che mặt.

Mãi một lúc sau, Alpha không còn động tác gì nữa, nhưng chiếc giường vẫn không nhẹ bớt trọng lượng anh đang ngồi.

Omega thăm dò, sợ hãi dịch cánh tay xuống một chút, để lộ đôi mắt hạnh ướt át nhìn anh.

Đôi mắt đen sâu thẳm của người đàn ông dừng trên cặp đùi không thể tự chủ của cậu.

Tim Kiều Tri Miên siết lại, bộ phận xấu hổ bị người mình thích chăm chú nhìn khiến cậu cảm thấy vô cùng khó xử, luống cuống muốn kéo góc chăn che lại.

Liêm Dật hoàn hồn, khó hiểu nhìn về phía Omega, chỉ trong khoảnh khắc đã đọc được sự quẫn bách trên khuôn mặt nhỏ của cậu.

Lồng n.g.ự.c anh nhói đau, không nói lời nào cúi người xuống, vuốt ve má cậu để trấn an.

• "Rất đẹp, thật sự rất đẹp." Anh nghiêm túc, chân thành nói.

Động tác kéo chăn của Kiều Tri Miên dừng lại, cậu ngơ ngác chớp mắt đối diện với anh, đôi mày thanh tú hơi nhíu lại.

Liêm Dật hôn lên cằm đang run rẩy của cậu, ngồi thẳng dậy, bàn tay to nắm lấy mắt cá chân trắng nõn mảnh khảnh của cậu, môi anh dán lên đó, ôn nhu hôn đầy xót xa.

Môi Omega bĩu ra, nước mắt trong mắt hạnh lại bắt đầu đảo quanh.

Đúng lúc này, cửa phòng ngủ bị gõ, là dì giúp việc mang bữa ăn lên.

Liêm Dật ôm cậu vào lòng, dỗ cậu mặc quần áo tử tế. Anh còn nói chuyện để phân tán sự chú ý của cậu, sợ cậu nghĩ ngợi lung tung: "Có khẩu vị không? Lần này em muốn anh tiếp tục 'đút' em, hay là tự mình ngoan ngoãn ăn đây?"

Giọng người đàn ông mang theo ý cười đùa giỡn. Kiều Tri Miên lập tức hiểu ý trong lời nói anh. Tâm trạng không tốt quả thực bị đẩy ra sau đầu.

Khóe mắt vẫn còn vương hơi nước, cậu ngẩng mặt lên lườm anh không phục: "Em chẳng chọn gì cả, anh làm gì được em?"

• "Chẳng chọn gì à..." Liêm Dật giả vờ trầm ngâm, giúp cậu cài nút áo cuối cùng, ôm cậu rồi tỏ vẻ buồn rầu: "Vậy anh chỉ có thể dỗ Tiểu Kiều tổng, đại nhân có đại lượng, ăn một chút được không?"

Sao anh lại không đi theo lẽ thường vậy!

Omega đối diện với ánh mắt cưng chiều của Alpha, đôi mắt chớp vài cái, cúi đầu với đôi tai hồng hồng, phồng má.

Dùng giọng điệu kiêu ngạo nhất để thốt ra câu nói ngoan ngoãn nhất: "Ăn thì ăn..."

Dì giúp việc thấy cảnh tượng này, lặng lẽ lộ ra nụ cười vui mừng, đưa đồ ăn đã chuẩn bị cho Liêm Dật.

Liêm Dật cũng bị vẻ đáng yêu của cậu làm cho khóe miệng không ngừng cong lên.

Anh dứt khoát kết hợp cả hai lựa chọn: anh tự tay đút cho cậu, còn Omega thì lười biếng dựa vào lòng anh, thành thật há miệng nhai nuốt.

________________________________________

Ngày hôm sau, Liêm Dật hết phép, phải trở lại văn phòng luật.

Anh vệ sinh cá nhân xong, mặc tây trang, đeo cà vạt lên cổ, vừa thắt cà vạt vừa bước ra khỏi phòng thay đồ. Omega trên giường vẫn còn đang ngủ say.

Anh thắt cà vạt được một nửa thì nghĩ đến điều gì đó, nhìn chằm chằm người trên giường một lúc, do dự rồi vẫn quyết định bước đến.

Đôi chân dài dưới chiếc quần tây thẳng thớm khuỵu xuống, một gối quỳ trên giường. Lòng bàn tay anh chống đỡ cơ thể, môi mỏng áp sát tai cậu bé nằm ở phía trong.

• "Kiều Tri Miên," Anh gọi cực nhỏ, đến khi cậu lầm bầm đáp lại mới tiếp tục nói: "Tối nay anh có thể phải họp thường kỳ, sẽ về muộn một chút, khoảng 9 giờ rưỡi sẽ về đến nhà."

Omega nghe thấy lời Alpha, mở hé mắt nhìn anh, bĩu môi ừm một tiếng mềm mại.

Liêm Dật bị cái giọng mũi làm nũng này làm cho trái tim mềm nhũn, suy nghĩ một chút rồi tiếp tục: "Giữa trưa ăn cơm, anh sẽ gọi video cho em, khoảng 12 giờ. Nếu em cảm thấy tâm trạng không tốt, có gì muốn nói với anh, thì cứ nhắn tin cho anh, anh thấy sẽ hồi âm ngay. Nếu không hồi âm có thể là đang bận, thấy được anh sẽ hồi âm cho em,"

Kiều Tri Miên nghe đến ngây người, cơn buồn ngủ cũng tỉnh táo hơn một chút, dụi mắt mơ màng nhìn anh: "Anh làm gì mà nói với em mấy chuyện này..."

Liêm Dật nghẹn lại, không biết phải trả lời câu hỏi này thế nào.

Anh im lặng hai giây, nhớ lại lời dặn của bác sĩ tâm lý, cắn răng ngượng nghịu nói: "Không có gì, anh sẽ nhớ em."

Nói xong anh nhanh chóng hôn một cái lên má Omega, rồi đứng dậy đi thẳng về phía cửa như cơn gió.

Mắt hạnh Kiều Tri Miên mở to, ngơ ngác sờ sờ má vừa bị hôn, tim đập đột nhiên nhanh hơn.

Trong đầu cậu tràn ngập câu nói vừa rồi của người đàn ông. Ánh mắt cậu dán theo bóng anh, chống thân mình ngồi dậy, lưu luyến không muốn rời.

Liêm Dật cảm nhận được ánh mắt Omega, đến cửa thì đột nhiên dừng bước. Anh quay đầu lại, thấy cậu đã ngồi dậy, suy nghĩ một chút rồi quay lại.

• "Bây giờ mới nhớ dậy à?" Anh hỏi.

• "À?" Kiều Tri Miên ngửa khuôn mặt nhỏ nhìn anh, má lúm đồng tiền nhô ra, ngoan ngoãn gật đầu: "Vâng!"

Liêm Dật nhìn đồng hồ, đối diện với đôi mắt trong suốt của Omega, giữa mày toàn là sự không yên tâm.

Anh dứt khoát cúi người ôm cậu ra khỏi chăn, đi đến phòng tắm đặt lên bệ rửa mặt, lấy bàn chải đánh răng và kem đánh răng đưa cho cậu.

• "Sau này rời giường, nếu anh đã đi làm rồi, em nhớ gọi dì giúp việc đến bên cạnh,"

• Liêm Dật ôm cậu che chắn trước người mình, đối diện với tấm gương phía sau tiếp tục chỉnh cà vạt, miệng lải nhải: "Nếu không thì phải vệ sinh cá nhân trước, rồi mới ngủ nướng."

Kiều Tri Miên lúc này mới hiểu ra chuyện gì đang xảy ra. Miệng cậu ngậm bọt kem đánh răng, lầm bầm không vui: "Em đâu có ngốc, sao có thể ngày nào cũng té... Anh cũng quá lo lắng rồi."

Động tác Liêm Dật dừng lại, rũ mắt nhìn đỉnh đầu tóc rối bù của cậu, cũng cảm thấy có lẽ mình đã quá căng thẳng.

• "Được rồi," Anh bất lực nói: "Nhưng lỡ có tình huống như vậy, nhất định phải nói cho anh biết ngay."

Khóe miệng Omega cong lên, thần thái nhuốm niềm vui và ấm áp vì được quan tâm, ngoan ngoãn gật đầu: "Vâng."

Cậu cẩn thận đánh răng xong ngẩng đầu, thấy Alpha vẫn đang loay hoay với cà vạt. Cậu do dự hai giây, giấu đi chút tư tâm của mình, thẹn thùng đề nghị: "Em giúp anh nha..."

Liêm Dật không thấy có vấn đề gì, không nghĩ ngợi liền đồng ý.

Mãi đến khi cà vạt được giao vào tay Omega, bàn tay anh chống lên đùi cậu, cúi người khom lưng để cậu chạm vào mình, anh mới ý thức được chuyện này thân mật và ái muội đến mức nào.

Mùi hương cơ thể nhàn nhạt trên da cậu bay đến chóp mũi anh. Khuôn mặt non mềm phúng phính ngậm bàn chải đánh răng, lông mi cong rủ xuống. Ngón tay trắng nõn véo cà vạt của anh, nghiêm túc cẩn thận loay hoay.

Cơ thể mảnh khảnh của cậu bị chiếc áo ngủ rộng thùng thình bao phủ. Cổ áo hơi rộng với cậu, hõm xương quai xanh, dấu hôn mới cũ trên chiếc cổ thon thả đều có thể nhìn thấy.

Áo ngủ hơi mỏng, ánh sáng chiếu vào, một chút hồng nhuận nhạt nhòa của n.g.ự.c nhỏ bé ẩn hiện. Chiếc eo nhỏ gầy có thể ôm trọn bằng một tay lại càng thu hút sự chú ý.

Liêm Dật ực một tiếng nuốt nước bọt, thu hồi tầm mắt. Anh có chút chột dạ khó hiểu. Làm cũng không biết bao nhiêu lần rồi, sao giờ lại ngây ngô như vậy... Đúng là sắc lệnh trí hôn.

• "Xong rồi," Omega mắt cong cong ngẩng đầu nói.

Liêm Dật đối diện với đôi mắt xinh đẹp của cậu, hô hấp có chút ngừng lại. Anh ngượng ngùng dời mắt đi, nhanh nhẹn dùng cốc đựng bàn chải đánh răng lấy nước ấm cho cậu súc miệng.

Vệ sinh cá nhân xong, Liêm Dật ôm Kiều Tri Miên xuống lầu ăn sáng.

• "Vậy anh đi đây," Anh cầm cặp tài liệu, nhìn đồng hồ bước đi vội vàng, không quên dặn dò: "Giữa trưa anh gọi điện thoại cho em."

• "Vâng," Omega ăn từng miếng bánh mì nhỏ, đầu gật gù như gà mổ thóc.

Một lúc lâu sau khi người đàn ông rời đi, Kiều Tri Miên cảm thấy mặt mình vẫn nóng ran, tâm trạng vui vẻ vô cùng, má lúm đồng tiền trên khóe môi chưa bao giờ biến mất.

Anh ấy hôm nay làm sao vậy? Sao đột nhiên lại như thế...

Họ như thế này, giống hệt một cặp vợ chồng vô cùng yêu nhau.

Omega phồng má nhai nuốt, rũ đầu hắc hắc cười ngây ngô.

Nhưng niềm vui không kéo dài được bao lâu, cậu như nhớ ra điều gì đó, má lúm đồng tiền biến mất, sắc mặt thay đổi.

Nhanh chóng buông bữa sáng, điều khiển xe lăn đi thang máy lên phòng ngủ tầng hai.

Kiều Tri Miên đột nhiên kéo mạnh ngăn kéo tủ đầu giường phía mình.

Sau khi xác nhận một lượt, cậu âm thầm thở phào nhẹ nhõm, lọ thuốc bên trong vẫn còn, trông như không bị động đến.

Nhưng cậu vẫn còn chút bất an.

Cậu không muốn anh biết ngoài khuyết tật cơ thể, cậu còn có bệnh lý tâm lý. Cậu không muốn anh cảm thấy cậu không bình thường, càng không muốn anh thương hại cậu.

Không muốn anh tốt với mình chỉ vì lòng tốt và sự đồng cảm.

 

back top