Khi Thương Thời Tự buông tôi ra, tôi chợt có cảm giác lưỡi mình to ra một vòng.
Trán cậu ta chạm vào trán tôi, thở đều một chút, lau đi nước dãi trên môi tôi.
"Thiếu gia, hài lòng không?"
Dáng vẻ cậu ta như muốn nói, chỉ cần tôi nói không hài lòng thì sẽ lại đến thêm một lần nữa.
Trong lòng tôi dâng lên một cảm giác xấu hổ đến muộn.
Không thể chấp nhận việc tôi lại đắm chìm trong một thủ đoạn làm hài lòng cấp thấp như vậy.
Thương Thời Tự vẫn đang nhìn tôi, bàn tay đặt ở sau eo tôi ấn xuống, hai cơ thể dán sát vào nhau.
"Còn có phục tùng, thiếu gia cần tôi làm gì? Sưởi ấm giường?"
Mắt tôi mở to, hai tay chống lên n.g.ự.c cậu ta.
Tay không tự chủ dùng sức, kéo đứt cúc áo sơ mi của cậu ta.
Âm thanh cúc áo rơi xuống sàn trong phòng khách tĩnh lặng được khuếch đại vô hạn.
Cậu ta cúi xuống cười bên tai tôi: "Run rẩy cái gì? Vừa rồi thiếu gia không phải cũng rất tận hưởng sao?"
Tim tôi đập nhanh như muốn ngừng đập.
Cố làm ra vẻ trấn tĩnh cười một tiếng, phù phiếm vỗ vỗ vào phần dưới eo cậu ta.
"Sao cậu lại còn gấp gáp hơn tôi? Tôi thích từ từ, chuẩn bị sẵn sàng đi."
Tôi về phòng vừa đóng cửa lại đã không thể giả vờ được nữa.
Càng nghĩ càng tức, đ.ấ.m n.g.ự.c dậm chân.
Vừa rồi không phát huy tốt, lại bị Thương Thời Tự làm cho rối loạn cảm xúc.
Động tác cũng không đủ nhẹ nhàng, thành thục, hoàn toàn bị lép vế.
Lần sau nhất định phải gỡ lại một ván.
