GIẾT CHẾT MỘT ĐÓA HOA

Chương 59 - END

Thông báo chụp ảnh tốt nghiệp đã được gửi vài lần trong nhóm lớp.

Chúc Xuân Hòa kể với Hàn Tư về chuyện áo cử nhân, Hàn Tư bảo anh đến nhà hắn lấy bộ hắn đã mặc để đi chụp.

Chúc Xuân Hòa cười trêu hắn sao chuyện này cũng phải quản, Hàn Tư nói: “Đương nhiên, đây là cách tôi chứng minh.”

Hôm sau, Chúc Xuân Hòa nhận được bưu phẩm Hàn Tư gửi đến. Bên trong là bộ áo cử nhân mà Hàn Tư đã nói.

Hắn đã nhờ người sửa lại một chút theo số đo của Chúc Xuân Hòa. Mặc vào người vừa vặn, như thể đang được Hàn Tư ôm lấy.

Chúc Xuân Hòa hỏi hắn: “Anh không tính đến tham gia lễ tốt nghiệp của tôi sao?”

“Sao tôi có thể bỏ lỡ chứ? Tin tôi, tôi sẽ đến.”

Chúc Xuân Hòa mang theo câu hứa hẹn này đến trường.

Các sinh viên tốt nghiệp mặc áo cử nhân chụp ảnh lưu niệm với ngôi trường đã gắn bó bốn năm.

Sau khi chụp ảnh lớp, mọi người tách ra từng nhóm bạn thân để chụp chung.

Dù Chúc Xuân Hòa không thích chụp ảnh, hôm nay anh cũng lưu lại rất nhiều bức ảnh kỷ niệm. Kể từ đây chia tay, dường như rất khó gặp lại.

Thời sinh viên và bước ra xã hội là hai thế giới hoàn toàn khác biệt. Chúc Xuân Hòa liên tục nói “Tạm biệt” với những người bên cạnh.

Tạm biệt, chỉ là không biết còn cơ hội gặp lại hay không. Anh thu dọn tâm trạng buồn bã, cúi đầu xem điện thoại, nhưng không thấy tin tức nào của Hàn Tư.

Lưu Càn ở một bên phát danh thiếp cho những người khác, nói về lĩnh vực kinh doanh chính của văn phòng mình.

Ánh mắt Chúc Xuân Hòa hướng về nơi xa hơn, tưởng tượng Hàn Tư sẽ xuất hiện lúc nào. Điện thoại trong túi rung lên.

Anh nhanh chóng bắt máy. Giọng Hàn Tư vang lên bên tai: “Xuân Hòa, quay lại phía sau.”

Anh lập tức quay đầu. Hàn Tư kẹp một bó hoa lớn trong khuỷu tay, nhìn anh với khóe môi hơi cong lên.

Gió từ áo cử nhân cuộn lại ôm lấy anh. Chúc Xuân Hòa chạy về phía trước, nhảy vào lòng Hàn Tư, làm cánh hoa bị vỡ tung, rơi rụng quanh hai người.

Hàn Tư thân mật ôm lấy eo anh, áp sát vào khóe môi anh: “Chúc mừng tốt nghiệp, Xuân Hòa.”

Chúc Xuân Hòa cười tươi nghiêng đầu: “Đến chụp ảnh đi, Hàn Tư.”

Anh kéo tay Hàn Tư đến dưới bóng cây. Bó hoa chuyển từ khuỷu tay Hàn Tư sang lòng Chúc Xuân Hòa.

Lưu Càn bị kéo qua làm nhiếp ảnh gia kêu lên: “Ba, hai, một, cười lên nào—” Hàn Tư vừa lúc nghiêng đầu nhìn sang Chúc Xuân Hòa đứng bên cạnh.

Chúc Xuân Hòa ôm hoa, nghiêng đầu cười rạng rỡ như ánh mặt trời. Bức ảnh vĩnh viễn dừng lại khoảnh khắc này.

Lưu Càn gọi Chúc Xuân Hòa đến xem ảnh. Chúc Xuân Hòa ngả người về phía sau, tựa vào lòng Hàn Tư hỏi hắn sao không nhìn vào ống kính.

Hàn Tư chỉnh lại chiếc mũ cử nhân hơi lệch của anh: “Ừm, chỉ muốn nhìn em thôi.” Chúc Xuân Hòa ôm hoa che đi đôi má đỏ bừng của mình: “Đi nào, tôi dẫn anh đi một nơi.”

“Đi đâu?” Chúc Xuân Hòa vừa hỏi, vừa tạm biệt Lưu Càn, bị Hàn Tư ôm vào lòng đi ra ngoài. Hàn Tư muốn giữ bí mật, không nói cho anh câu trả lời chính xác, chỉ nói đi rồi sẽ biết.

Bị đưa lên xe, Chúc Xuân Hòa nhận ra đây lại là một lần “bắt cóc” của Hàn Tư.

Cảnh vật trước mắt ngày càng quen thuộc. Chúc Xuân Hòa lập tức nhận ra, đây là con đường đi đến nhà ga.

Từ huyện Đừng Thanh đến Long Hối Thành, từ Long Hối Thành đến huyện Đừng Thanh, con đường này anh đã đi qua vô số lần.

Mà lần này, Hàn Tư muốn dẫn anh trở lại huyện Đừng Thanh. Chúc Xuân Hòa có một khoảnh khắc hoảng loạn.

Đối diện với nhà ga sắp đến, anh muốn bỏ chạy. Nhưng Hàn Tư nắm c.h.ặ.t t.a.y anh, vuốt ve ngón tay anh, xoa dịu sự bất an trong lòng anh.

Anh cởi áo cử nhân và mũ đặt lên xe. Hàn Tư dẫn anh bước lên chuyến tàu về nhà.

Nhưng anh đã không còn nhà ở huyện Đừng Thanh nữa.

Hàn Tư còn muốn đưa anh trở về làm gì? Chúc Xuân Hòa lo sợ, im lặng quay lưng về phía Hàn Tư.

Từ Long Hối Thành đến huyện Đừng Thanh, bên ngoài trời đã tối đen.

Chúc Xuân Hòa trước sau không hiểu Hàn Tư rốt cuộc đang giấu diếm điều gì.

Anh từng bước đến gần nơi quen thuộc. Khao khát muốn chạy trốn càng trở nên mãnh liệt hơn.

Cuối cùng, anh dừng bước, bám chặt lấy Hàn Tư, không chịu đi tiếp.

Hàn Tư dắt tay anh, kéo anh vào lòng: “Đừng sợ.”

Chúc Xuân Hòa nắm chặt quần áo hắn, nói bằng giọng buồn bã: “Nhất định phải đi sao?”

“Tôi có một món quà muốn tặng em ở nơi đó.” Hàn Tư giải thích lý do, vỗ nhẹ sau lưng anh từng chút một.

Không hối thúc, không gấp gáp, chỉ lặng lẽ chờ Chúc Xuân Hòa bình tâm lại.

Chúc Xuân Hòa liên tục điều chỉnh hơi thở. Từ đây đi đến Cô nhi viện Hoa Chưa Nở cần phải qua một con dốc, rồi rẽ một khúc cua.

Cổng cô nhi viện đối diện đường cái, Mẹ cũng vì thế mà nhận nuôi được rất nhiều trẻ sơ sinh bị bỏ rơi ở đầu đường. Anh thở hắt ra, cuối cùng hạ quyết tâm, quay trở lại.

Hàn Tư nắm c.h.ặ.t t.a.y anh, hai người cùng nhau đi về phía Cô nhi viện Hoa Chưa Nở.

Trong tưởng tượng của Chúc Xuân Hòa, cô nhi viện sẽ trở nên tiêu điều vì Mẹ đã đi xa, cuối cùng bị phá bỏ. Nhưng hiện tại, cô nhi viện đã được sửa sang lại từ trong ra ngoài.

Biển hiệu “Cô nhi viện Hoa Chưa Nở” đã được thay bằng “Trường mầm non Hoa Chưa Nở”, tỏa ra sức sống hoàn toàn mới.

Chúc Xuân Hòa quay đầu nhìn Hàn Tư bên cạnh, nhận ra đây là nỗ lực của hắn.

Hàn Tư không hề khoe công, chỉ nắm tay anh dẫn anh đi dạo một vòng quanh trường mầm non.

Những vết thương của quá khứ đã được xử lý tận tâm, dán lên miếng băng cá nhân lấp lánh. Hàn Tư đưa Chúc Xuân Hòa lên lầu hai để gặp Hiệu trưởng đương nhiệm của trường.

Vị Hiệu trưởng trẻ tuổi, mặt tròn đứng lên, chủ động đưa tay về phía Chúc Xuân Hòa: “Chúc tiên sinh, ngài khỏe.”

Chúc Xuân Hòa như thấy lại người mẹ trẻ ngày xưa, hoảng hốt đáp lời, rồi chuyển ánh mắt đi.

Văn phòng này chính là văn phòng cũ của Chúc Khanh Lương. Nhìn ra từ cửa sổ đó, vừa lúc có thể thấy ngọn núi cao nhất huyện Đừng Thanh.

Chúc Xuân Hòa đi đến bên cửa sổ nhìn ra ngoài. Cánh bướm bay lượn vừa lúc đậu bên cửa sổ, dừng lại trước mắt anh.

Anh vươn ngón tay chạm vào cánh bướm: Mẹ —— Anh chớp mắt, con bướm tan biến trong ánh nắng sáng ngời.

Mẹ, vẫn đang bảo vệ nơi này.

Hàn Tư đến bên cạnh anh: “Xuân Hòa, vui không?” Chúc Xuân Hòa liên tục gật đầu. Anh rất vui.

Vui vì mảnh đất này được giữ lại, vui vì nơi đây sẽ mãi mãi tràn đầy sức sống. Anh dùng sức nắm c.h.ặ.t t.a.y Hàn Tư, nghiêm túc nói với hắn: “Bây giờ tôi rất hạnh phúc.”

Tham quan xong ngôi trường mầm non đã thay đổi, Chúc Xuân Hòa tưởng rằng đây là toàn bộ bất ngờ.

Không ngờ Hàn Tư lại bịt mắt anh, dẫn anh đến một nơi khác. Chúc Xuân Hòa cảm nhận mình như đang đi tới phía trước, bước qua rất nhiều bậc thang, cuối cùng dừng lại ở một cánh cửa.

Từ từ mở mắt ra, khung cảnh không tưởng trở thành hiện thực đã đánh mạnh vào trái tim Chúc Xuân Hòa.

Ngôi nhà đã đứng tên Chúc Xuân Hòa, có địa chỉ tại huyện Đừng Thanh, được Hàn Tư dâng lên bằng hai tay: “Xuân Hòa, huyện Đừng Thanh vĩnh viễn sẽ là nhà của em.”

Nơi này là nơi em sinh ra, lớn lên, nơi lưu giữ toàn bộ tuổi thiếu niên của em. Tôi đã xây tổ ấm cho em ở đây, để em có một ngôi nhà chỉ thuộc về riêng em.

Chúc Xuân Hòa run rẩy đôi môi quay người nhào vào lòng Hàn Tư. Hàn Tư kéo tay anh sờ lên sau gáy mình.

Anh mở to mắt không thể tin nổi, lặp lại xác nhận cảm giác của mình có thật không. Hàn Tư áp sát vào môi anh: “Ừm, nó không còn nữa.”

Thứ đã từng vây khốn tôi, và làm em bị tổn thương, đã bị xóa bỏ hoàn toàn.

Hàn Tư đã cắt bỏ tuyến thể, không còn bất kỳ lý do nào để trở thành trở ngại giữa hắn và Chúc Xuân Hòa.

“Hàn Tư, tôi...”

Hàn Tư nắm cằm anh, ngăn lại lời anh định nói: “Không được nói cảm ơn, cũng không được nói xin lỗi.”

Chúc Xuân Hòa nắm lấy bàn tay đang run rẩy của Hàn Tư, áp mặt vào lòng bàn tay hắn: “Không có ý định nói những lời đó.”

Đôi mắt sáng rực của anh nghiêm túc nhìn chằm chằm vào gò má đang căng thẳng của Hàn Tư.

Trong khoảnh khắc này, Chúc Xuân Hòa phát ra từ nội tâm muốn nói với hắn: “Hàn Tư, chúng ta ở bên nhau đi.”

Hàn Tư ôm mặt anh, thành kính hôn lên mắt và môi anh.

Họ một lần nữa đi về phía mùa xuân.

________________________________________

TOÀN VĂN HOÀN.

back top