Chúc Xuân Hòa vùi đầu vào việc tốt nghiệp. Khoảng thời gian lo chuyện Mẹ mất đã làm tiến độ công việc thực tập bị chậm lại rất nhiều.
Anh phải tăng ca, mỗi ngày đều là người cuối cùng rời khỏi công ty trong cả tổ.
Nhưng dù đi làm về muộn đến đâu, anh luôn thấy đèn văn phòng Tổng giám đốc vẫn sáng.
Hàn Tư đang ở bên cạnh anh, thắp sáng ngọn đèn chờ anh.
Chúc Xuân Hòa chân trước vừa đi đến cửa công ty, xe Hàn Tư đã đỗ ngay sau lưng anh. Mối quan hệ của họ đã là một bí mật công khai trong công ty.
Dù Hàn Tư lo lắng tin đồn sẽ gây phiền phức cho anh, cố ý ngăn chặn sự phát triển của lời đồn, nhưng hắn lại xem nhẹ tinh thần hóng chuyện của con người, mà khi đối mặt với bí mật không thể nói lại càng bùng cháy hơn.
Lên xe, Hàn Tư cài dây an toàn cho anh, hỏi anh hôm nay về nhà Lưu Càn hay qua chỗ hắn.
Chúc Xuân Hòa cúi mắt, nhẹ giọng nói: “Hàn Tư, chúng ta tạm thời không cần gặp mặt, được không?”
Hàn Tư quay đầu nhìn anh, trong lòng dấy lên vô số suy đoán, nhưng cuối cùng im lặng khởi động xe, lái về nhà Lưu Càn.
Hắn nhận thấy Chúc Xuân Hòa hơi thất thần nhìn ra ngoài cửa sổ, tay siết chặt dây an toàn, trông có vẻ không ổn.
“Là xảy ra chuyện gì sao?”
Chúc Xuân Hòa buồn bã nhăn mày, tựa vào cửa sổ xe: “Cũng không hẳn là có chuyện, tôi chỉ là gần đây không muốn nhìn thấy anh thôi.”
Anh giống như đang giận dỗi ai đó, một bên nói ra câu nói sát thương này, bên kia lại lén lút nhìn Hàn Tư, lo hắn sẽ bị tổn thương.
Chúc Xuân Hòa thường xuyên có những mâu thuẫn đáng yêu như vậy.
Hàn Tư nắm bắt được điểm mâu thuẫn này để hỏi sâu hơn: “Xuân Hòa, tôi đương nhiên có thể đồng ý, nhưng trọng tài trước khi loại bỏ tuyển thủ, chẳng lẽ không nên giải thích lý do sao?”
Yêu cầu hợp tình hợp lý này, Chúc Xuân Hòa không thể từ chối. Anh phồng má im lặng một lát, cuối cùng mới thở dài: “Hiện tại đầu óc tôi rối lắm, chuyện gì cũng không muốn nghĩ, đặc biệt là chuyện tình cảm.”
Cứ nhìn thấy Hàn Tư là anh lại nghĩ đến việc mình còn đang được theo đuổi. Đã hơn một năm, dù đồng ý hay từ chối cũng nên có một câu trả lời.
Nhưng, anh mệt mỏi quá. Anh bị cuộc sống ép đến mức muốn thở không nổi, làm sao có thể đưa ra câu trả lời cho Hàn Tư đây?
Đồng ý Hàn Tư sao? Nhưng hiện tại anh chỉ còn sức đấu tranh với cuộc sống, căn bản không có cách nào cùng Hàn Tư yêu đương lúc này.
Từ chối Hàn Tư sao? Nhưng mà, nhưng mà anh dường như lại căn bản không hề muốn từ chối.
Anh dựa đầu vào cửa kính, chú ý Hàn Tư với sắc mặt trước sau không thay đổi.
Sau khi mạnh dạn nói ra toàn bộ lời thật lòng, anh dứt khoát nhắm mắt lại, lặng lẽ chờ đợi câu trả lời của Hàn Tư.
Thật ngoài dự đoán, Hàn Tư lại đồng ý yêu cầu hơi vô lý này. Chúc Xuân Hòa cũng không thể nói là vui mừng đến mức nào, ngược lại thở dài một hơi.
Rõ ràng là kết quả mình muốn, nhưng khi thật sự được chấp nhận lại giống như bị từ bỏ. Anh hơi xoay đầu về phía Hàn Tư.
Hắn bắt được ánh mắt anh, đưa ra lời nhắc nhở nghiêm túc: “Đừng suy nghĩ lung tung, tôi sẽ không từ bỏ em.”
Chúc Xuân Hòa thuận miệng đáp một câu, rõ ràng không để lời Hàn Tư nói vào lòng.
Hàn Tư nghe liền biết, phanh gấp xe lại, cởi dây an toàn và ôm Chúc Xuân Hòa đang hoảng hồn vào lòng.
Trong khoang lái chật hẹp, Chúc Xuân Hòa bị buộc dang chân ngồi lên đùi Hàn Tư.
Hàn Tư lùi ghế lái lại, tạo không gian cho anh. Chúc Xuân Hòa như chú nai con hoảng sợ, đỡ lấy vai hắn, cẩn thận thả chậm hơi thở: “Anh, anh làm gì vậy?”
Cằm anh bị Hàn Tư giữ chặt, ép anh cúi đầu. Hàn Tư hơi híp mắt, kiểm soát tầm mắt anh không di chuyển.
“Nhìn tôi, Xuân Hòa.” Chúc Xuân Hòa hoảng loạn chớp mắt, ngoan ngoãn nhìn hắn.
“Tôi yêu em.” Hàn Tư nhấn mạnh từng chữ giải thích với anh. Chúc Xuân Hòa chần chừ một chút mới đáp: “Tôi biết, anh nói nhiều lần rồi.”
Hàn Tư lại nắm tay anh đặt lên tim hắn: “Không cần dùng đầu để nhớ, dùng nơi này để nhớ.”
Trái tim đập mạnh mẽ dưới lòng bàn tay nhắc nhở Chúc Xuân Hòa ý nghĩa thực sự của những lời này. Chúc Xuân Hòa mím chặt môi, không nói gì.
“Xuân Hòa, tôi yêu em.” Là cái “yêu” muốn gom hết những lời “Yêu” mà thế giới này còn thiếu em.
Hắn hy vọng Chúc Xuân Hòa hiểu, ở chỗ hắn, anh có thể làm bất cứ chuyện gì, chỉ cần anh vui vẻ là được.
Chúc Xuân Hòa chậm rãi áp sát, vùi mình vào lòng Hàn Tư: “Kể cả tôi cần rất lâu mới có thể cho anh câu trả lời cũng không sao sao?”
Hàn Tư lại nhẹ nhàng xoa tai anh, cười nói: “Em đã cho tôi câu trả lời rồi, Xuân Hòa.” Nhịp tim của họ cộng hưởng cùng nhau, đối với Hàn Tư mà nói, đây là câu trả lời tốt nhất.
Chúc Xuân Hòa siết chặt cánh tay, rõ ràng không ủng hộ quan điểm của Hàn Tư, chỉ có thể nhỏ giọng cãi lại: “Như vậy không tính.”
Hàn Tư chậm rãi trả lời anh: “Ừm, không tính.” Ngón tay hắn vuốt ve tai Chúc Xuân Hòa đã đỏ bừng.
“Tóm lại, trong khoảng thời gian này trước không cần gặp nhau.” Chúc Xuân Hòa dùng đầu húc nhẹ vào vai hắn.
“Được, vừa hay tôi phải đi công tác một đoạn thời gian.” Chúc Xuân Hòa nghi ngờ hắn vừa mới nghĩ ra chuyện đi công tác, nhưng không vạch trần Hàn Tư cố ý tìm cớ, yên tĩnh gật đầu trong lòng hắn.
Hàn Tư nắm vành tai anh xoa xoa, “Khoảng khi nào chụp ảnh tốt nghiệp? Tôi sẽ vội vàng về trước lúc đó.”
Chúc Xuân Hòa thoáng nghĩ đến thông báo trong nhóm lớp: “Hẳn là khoảng sinh nhật tôi, 21/6.”
Thật là một thời điểm trùng hợp. Hàn Tư nâng mặt anh, nhẹ nhàng chạm trán anh: “Chờ tôi trở về, nói cho tôi đáp án, được không?”
Chúc Xuân Hòa nghiêm túc gật đầu. Anh sẽ chuẩn bị sẵn câu trả lời trước ngày đó.
Lái xe đưa Chúc Xuân Hòa về nhà Lưu Càn, Hàn Tư gọi anh lại khi anh định quay đi. Chúc Xuân Hòa nghi hoặc dừng lại ở cửa xe.
Hàn Tư muốn anh duỗi tay, anh ngoan ngoãn mở ra lòng bàn tay, trong đó xuất hiện một chùm chìa khóa.
“Đây là?” Chúc Xuân Hòa không thể tin nổi nhìn Hàn Tư. Hắn nói: “Đây là căn chung cư nhỏ tôi mua gần công ty, tặng cho em.”
Ai cũng nói vô công bất thụ lộc, Chúc Xuân Hòa đương nhiên không thể đồng ý nhận lấy, định trả lại chìa khóa, Hàn Tư lại nói: “Nhà đã mua, trang trí cũng xong rồi. Em nếu không muốn ở cũng không sao, dù sao đó là đồ của em, em muốn xử lý thế nào cũng được.”
Chìa khóa nóng lên trong lòng bàn tay anh. Chúc Xuân Hòa ngơ ngác nhìn Hàn Tư, không biết nên làm thế nào. “Nhận lấy đi, coi như cho chính mình lưu một cái đường lui.”
Đường lui? Đường lui gì? Chúc Xuân Hòa cắn môi dưới. Rõ ràng còn chưa yêu nhau, đã vì anh nghĩ sẵn đường lui sao?
Thấy Chúc Xuân Hòa vẫn còn chần chờ, Hàn Tư dứt khoát lấy chìa khóa nhét vào túi anh, “Muốn cầm đi bán đi đổi tiền cũng không sao, Xuân Hòa. Đây là Ông Già Noel tặng cho em món quà mới.”
Rõ ràng Giáng Sinh còn lâu lắm, Chúc Xuân Hòa che giấu lại ý muốn khóc trong đáy mắt. Làm gì có Ông Già Noel nào lại xuất hiện vào lúc giao mùa xuân hạ.
“Cảm ơn anh, Hàn Tư.” Nhưng Hàn Tư lại chỉ cười cười với anh.
Hắn muốn là một lòng hoàn chỉnh của Chúc Xuân Hòa, chứ không chỉ là một câu cảm ơn.
Vì thế hắn nói: “Đem lời cảm ơn của em cất kỹ đi Xuân Hòa. Ngủ ngon, tôi yêu em.”
Hắn hy vọng Chúc Xuân Hòa tối nay có thể gặp mình trong mộng. Xin em, hãy ôm câu “Ngủ ngon” này đi vào giấc ngủ đi, Xuân Hòa yêu dấu của tôi.
Chúc Xuân Hòa cuối cùng vẫn nhận lấy chìa khóa.
Vốn định đứng nhìn theo Hàn Tư rời đi, nhưng Hàn Tư lại cảm thấy lập tức có một thời gian dài không thể gặp mặt, đương nhiên không thể để Chúc Xuân Hòa ở ngay lúc này nhìn bóng lưng mình, nên không đồng ý.
Chúc Xuân Hòa không lay chuyển được hắn, đành phải quay đi trước.
Chúc Xuân Hòa ôm đầy một túi mong ước đến từ Hàn Tư lên lầu. Mở cửa xong mới phát hiện Lưu Càn đã về phòng nghỉ ngơi, còn cố ý để lại một ngọn đèn đêm nhỏ ở phòng khách cho anh.
Những người bên cạnh dường như đều suy nghĩ hết mọi cách để chữa lành sự thiếu hụt trong lòng anh.
Chúc Xuân Hòa tắt đèn đêm, dò dẫm về phòng nằm xuống. Trút bỏ sự mệt mỏi, anh nằm trên giường, nắm chặt chùm chìa khóa trong tay, lặng yên không một tiếng động mà nhắm mắt lại.
Màn cửa sổ khẽ nhúc nhích, phất qua cảnh trong mơ của anh.
Hàn Tư ở dưới lầu chờ rất lâu, đến khi cửa sổ quen thuộc hoàn toàn bị bóng tối bao phủ hắn mới khởi hành rời đi.
Hắn một bên nhắn tin cho Thân Danh, dặn dò anh ta giúp coi chừng Chúc Xuân Hòa khi hắn vắng mặt, một bên nhận được tin nhắn từ Mộ Trường Phong: Mọi chuyện đều đã chuẩn bị ổn
