Mới vừa về trường học tuần đầu tiên, Chúc Xuân Hòa liền bước vào kỳ thực tập. Anh theo Giáo sư An cùng bước vào đại môn Hàn An Khoa Học Kỹ Thuật, nhận lấy thẻ công tác thực tập sinh độc quyền từ HR.
Trong lòng anh vẫn còn nặng trĩu về tất cả mọi chuyện ở huyện Đừng Thanh.
Hàn Tư đã đồng ý với anh, nếu có bất cứ tin tức gì đều sẽ nói cho anh trước tiên, hy vọng anh tạm thời đặt tâm tư vào chuyện của chính mình.
Chúc Xuân Hòa ngoài miệng đáp ứng, trong lòng lại vẫn cứ trầm trọng. Giáo sư An nhìn ra trạng thái gần đây của anh không tốt, trước khi dẫn anh đến công ty thực tập còn cố ý hỏi anh có phải đã xảy ra chuyện gì không.
Chúc Xuân Hòa không biết nên bắt đầu từ đâu. Những chuyện xảy ra trong khoảng thời gian này quá nhiều.
Đối mặt với sự quan tâm của người khác, anh thậm chí cảm thấy vô lực. Đành phải lắc đầu với giáo sư, bảo đảm mình sẽ không chậm trễ công việc thực tập.
Ở Hàn An Khoa Học Kỹ Thuật, mặc dù là thực tập sinh cũng phải đối mặt với nhiệm vụ công việc nặng nề.
Trong số những người cùng Chúc Xuân Hòa tiến vào thực tập, chỉ có một mình anh là sinh viên khoa chính quy.
Rất nhiều vấn đề đã hiểu rõ với người khác, đối với anh mà nói lại là một khảo nghiệm hoàn toàn mới.
Trong lúc làm việc tuy rằng cũng sẽ có công nhân cũ hỗ trợ chỉ đạo, nhưng rốt cuộc công việc không thể so với khi còn đi học.
Sự chỉ đạo của lão công nhân chỉ có thể có tác dụng phụ trợ. Đa số thời gian đều đối mặt với vấn đề nan giải, Chúc Xuân Hòa đều phải dựa vào chính mình trước có được một phương án, rồi mới đi tìm kiếm giải đáp từ lão công nhân hoặc Giáo sư An.
Cuộc sống bận rộn cơ hồ làm anh ép tới thở không nổi. Chúc Xuân Hòa rõ ràng biết, anh đang thiêu đốt, anh đang tiêu hao. Đây là một loại cách sống rất nguy hiểm, nhưng anh khống chế không được.
Lần thứ ba Hàn Tư phát hiện Chúc Xuân Hòa lừa mình đã về nhà nhưng kỳ thật còn ở công ty tăng ca xong, hắn rốt cuộc nhịn không được đến bộ phận duy tu tự mình đôn đốc khối lượng công việc cho thực tập sinh trong khoảng thời gian này.
Chủ quản kinh sợ báo cáo với Hàn Tổng loại việc nhỏ này mà mọi năm ông chủ đều sẽ không để ý tới. Cuối cùng, chủ quản phát hiện Hàn Tư hình như chỉ quan tâm lượng công việc của tân thực tập sinh tên là Chúc Xuân Hòa.
Chủ quản chần chờ dò hỏi: “Hàn Tổng, có phải cần cho Tiểu Chúc thiếu gia sắp xếp một chút không? Nhưng kỳ thật lúc này lượng công việc đã rất ít. Ngài cũng biết, người tới chỗ chúng tôi đi làm thấp nhất đều là nghiên cứu sinh.” Hắn nói uyển chuyển, Hàn Tư tự nhiên cũng hiểu rõ đạo lý trong đó.
Hàn Tư tùy ý cho chủ quản một ánh mắt: “Không cần.” Đột nhiên giảm bớt lượng công việc sẽ chỉ làm Xuân Hòa càng không cao hứng.
Xuyên qua khe hở cửa chớp văn phòng, Hàn Tư có thể thấy Chúc Xuân Hòa giờ phút này đang nỗ lực làm việc.
Hắn hơi hơi thở dài một hơi, từ trong văn phòng đi ra. Chủ quản đi theo phía sau, giới thiệu danh phận Hàn Tư với mọi người.
Không ai biết Đại Boss đích thân tới vị trí của một đám thực tập sinh là vì cái gì, chỉ có Chúc Xuân Hòa trong lòng biết rõ ràng.
Anh có chút chột dạ mà tránh đi ánh mắt Hàn Tư nhìn lại đây, vô ý thức mà cạy ngón tay của mình.
“Vất vả cho các vị, cũng cảm tạ các vị lựa chọn Hàn An Khoa Học Kỹ Thuật làm trạm thứ nhất trên đường đời của các vị. Để biểu đạt sự hoan nghênh của công ty đối với các tân thực tập sinh, giữa trưa cùng nhau ăn một bữa cơm đi.”
Hàn Tư nói ra lời ngoài ý liệu. Không chỉ chủ quản cảm thấy kinh ngạc, ngay cả lão công nhân mấy năm trước nhập chức đều cảm thấy kinh ngạc. Bọn họ rỉ tai, thảo luận lẫn nhau vì sao năm đó chính mình không có loại đãi ngộ này.
Các thực tập sinh mới mày mặt hồng hào, dường như thấy được tương lai được ông chủ coi trọng, có lẽ sắp thăng chức rất nhanh.
Trong đám người vui mừng, chỉ có Chúc Xuân Hòa cúi đầu, không nói một lời, không ngừng không ngừng moi ngón tay.
“Tiểu Chúc, em cùng tôi lại đây một chút.” Chúc Xuân Hòa không nghĩ tới Hàn Tư sẽ trong đám người chính xác gọi mình đi. Nghi hoặc một chút, anh ngẩng đầu nhìn về phía Hàn Tư, nhận được gật đầu khẳng định.
Làm bộ làm tịch lấy vở và bút đuổi kịp Hàn Tư đang bước nhanh rời đi. Chúc Xuân Hòa không hề phòng bị bị xách đến thang máy chuyên dụng của tổng tài.
Ngón tay vừa mới tua da giờ phút này chảy ra vết máu. Hàn Tư nâng tay anh đưa đến bên môi: “Xuân Hòa.” Máu hiện trong ánh mắt Hàn Tư.
Chúc Xuân Hòa mím môi, gian nan mở miệng: “Hàn Tư, anh như vậy kêu tôi lại đây, thật sự không có việc gì sao?”
“Sẽ không có việc gì. Nếu em nguyện ý tôi thậm chí có thể lập tức công khai chuyện tôi đang theo đuổi em.” Hàn Tư trả lời nhẹ nhàng bâng quơ, chỉ lo xem vết thương nhỏ bé trên tay Chúc Xuân Hòa.
“Chính là......” Chúc Xuân Hòa cũng không biết chính mình muốn nói cái gì. Những cảm xúc lung tung rối loạn xếp ở bên nhau, đè ép lý trí của anh. Anh lập tức phải tốt nghiệp. Đủ loại sự tình xuất hiện làm anh không được an bình.
Anh vừa phải lo luận văn tốt nghiệp, lại muốn hoàn thành thực tập, Chúc Thanh Mang vẫn luôn không có tin tức, cùng mẹ khăng khăng muốn đóng cửa cô nhi viện rời đi.
Anh đầu đau muốn nứt ra.
Nhưng Hàn Tư hình như hiểu tất cả cảm xúc của anh, nhẹ nhàng đem anh ôm trong lòng ngực, từng chút từng chút vỗ về lưng anh: “Không phải sợ, tôi ở chỗ này.”
Chúc Xuân Hòa trầm mặc úp mặt, mặc kệ sự yếu ớt của mình bị bại lộ.
Chúc Xuân Hòa giống như một con koala treo trên người Hàn Tư, được Hàn Tư ôm vào trong văn phòng.
Anh mới chậm chạp cảm thấy xấu hổ, đành phải càng dùng sức nhắm mắt lại. Hàn Tư thấy thế an ủi anh: “Không cần lo lắng, sẽ không có người thấy.”
Theo dõi tầng lầu này đã bị sắp đặt quyền hạn, người có thể vào xem xét chỉ có một mình Hàn Tư.
Cho dù nghe được những lời này cũng sẽ không cảm thấy an ủi được bao nhiêu. Chúc Xuân Hòa nhăn lại mặt, ủ rũ héo úa từ trong tay Hàn Tư tiếp nhận ly nước, uống một ngụm lại buông ra.
Tần suất anh thở dài trong khoảng thời gian này thật sự có chút quá cao. Trái tim nặng nề, đầu óc cũng nặng nề.
Hàn Tư quỳ gối trước người anh, giơ tay đụng vào gương mặt anh: “Xuân Hòa, nhìn tôi.” Chúc Xuân Hòa không nói gì mà rũ xuống đôi mắt nhìn hắn, trái tim Hàn Tư bị nháy mắt nắm chặt.
“Xuân Hòa, em cần nghỉ ngơi một thời gian.” Chúc Xuân Hòa đương nhiên biết, trong khoảng thời gian này Lưu Càn cũng thường xuyên nói với anh những lời này. Nhưng anh không dám dừng lại. Anh sợ chính mình dừng lại sẽ xuất hiện vấn đề lớn hơn, sẽ giống robot rỉ sắt bị đào thải.
Chúc Xuân Hòa chỉ là lắc đầu, không ngừng lắc đầu.
Hàn Tư mở ra năm ngón tay giữ lấy mặt anh, ngừng động tác lắc đầu của anh: “Chính là Xuân Hòa, em quá mệt mỏi.”
Nhưng trên thế giới này người mệt có rất nhiều, chẳng lẽ vừa cảm giác được mệt liền có thể dừng lại sao? Có rất nhiều người liền tư cách nghỉ ngơi đều không có.
Chúc Xuân Hòa trước sau không nói lời nào, chỉ là lẳng lặng nhìn về phía Hàn Tư.
Đôi mắt rũ xuống như một loan trăng non, thấm vào nỗi buồn sâu sắc.
Hàn Tư lần đầu cảm giác được không biết làm sao. Tất cả chiêu thức và thủ đoạn giờ phút này trước mặt Chúc Xuân Hòa đều biến thành vô dụng công.
Hắn giống như vô luận như thế nào đều lưu không được Chúc Xuân Hòa. Hắn gấp gáp bắt lấy tay Chúc Xuân Hòa đem anh mang tiến trong lòng n.g.ự.c mình, hận không thể đem anh dung tiến thân thể của mình.
Giả như em trở thành một bộ phận thân thể của tôi, hay không liền vĩnh viễn đều sẽ không rời đi.
Chúc Xuân Hòa đem đầu lệch qua vai Hàn Tư, bất tri bất giác mà nói: “Hàn Tư, có phải tôi thực vô dụng không?”
Hàn Tư nhíu mày. Theo hắn biết lứa thực tập sinh này cùng Chúc Xuân Hòa quan hệ không tồi.
Lão công nhân cũng không có xuất hiện tình huống xa lánh, cô lập, khinh nhục thực tập sinh. Hắn không tiện ra mặt, nhưng người bên cạnh lại luôn giúp hắn chú ý hướng đi bên này.
Chẳng lẽ thật sự có người ở dưới mí mắt hắn khi dễ Chúc Xuân Hòa sao? Hắn đột nhiên đem cánh tay giữ lấy Xuân Hòa: “Xảy ra chuyện gì? Có người khi dễ em sao?”
Chúc Xuân Hòa dùng sức lắc đầu, nhỏ giọng nói: “Không có người khi dễ tôi, huống hồ trước kia khi dễ tôi rõ ràng chỉ có mình anh.”
Hàn Tư tự biết đuối lý, trái tim lại trở nên càng thêm khổ sở: “Cho nên? Em hiện tại dùng cách thương tổn chính mình để trả thù tôi sao?”
“Ai sẽ làm loại chuyện ngu xuẩn như vậy chứ.” Chúc Xuân Hòa muốn phủ nhận, nhưng âm cuối bay hơi có vẻ yếu ớt.
Anh không thể không thừa nhận, chính mình đích xác đang thương tổn chính mình, nhưng đối tượng trả thù có điểm quá nhiều: Chúc Thanh Mang, mẹ Chúc, trong đó cũng có Hàn Tư.
Áp lực và bất mãn tích góp trong quá khứ toàn bộ bùng nổ ở cái kỳ tốt nghiệp này.
Lúc nước mắt chảy xuống, Chúc Xuân Hòa mới ý thức được, thì ra chính mình thật sự chịu đựng không nổi.
Nói đến Hàn Tư, không có việc gì, hắn có thể hận. Phải hận hắn: Vì cái gì mà tôi rời đi, vì cái gì không cần tôi, vì cái gì nói yêu tôi kết quả cuối cùng lại tới thương tổn tôi, vì cái gì —— vì cái gì lại chỉ còn lại có tôi một mình đâu? Những người này đều là kẻ lừa đảo, kẻ lừa đảo rõ ràng.
Nhưng anh hận tới hận đi, cuối cùng người hận nhất lại là chính anh.
