GIẾT CHẾT MỘT ĐÓA HOA

Chương 48

Chúc Xuân Hòa ngay trong học kỳ 1 năm thứ tư đã đệ trình luận văn sơ thảo của mình lên Giáo sư An.

Sau khi nhận được ý kiến phê bình sửa chữa tận tâm của giáo sư, anh nghiêm túc đối chiếu và tiến hành chỉnh đốn, cải cách.

Giáo sư An dò hỏi anh về kế hoạch thực tập cho học kỳ sau. Đến nay, Chúc Xuân Hòa vẫn đang do dự nên gửi sơ yếu lý lịch đến công ty nào.

Hàn Tư trước đó đã nhắc đến rất nhiều lần, mời anh gia nhập đội ngũ duy tu của Hàn An Khoa Học Kỹ Thuật.

Hàn Tư tinh tế phân tích ưu thế và nhược điểm của công ty mình và Hưng Đạt Khoa Học Kỹ Thuật, rồi cười tủm tỉm thêm một câu: “Hy vọng em tới, cũng là tư tâm của tôi.”

Nhưng trong lòng Chúc Xuân Hòa cảm thấy có chút khó chịu, không muốn mang quan hệ cá nhân vào nơi làm việc.

Dù về mặt lý trí, anh cho rằng cơ sở kỹ thuật của Hàn An có thể giúp anh học được nhiều thứ hơn, anh vẫn cứ do dự.

Giáo sư An nhìn thấu sự do dự của anh: “Vì Hàn Tư, cho nên do dự.”

Chúc Xuân Hòa ngượng ngùng khi phải phơi bày tình cảm cá nhân trước mặt giáo sư, nhìn khung thoại xuất hiện rồi biến mất, một chốc cũng không biết nên trả lời thế nào.

Vô luận nói đúng hay không đúng đều có vẻ hơi kỳ quái.

Cũng may Giáo sư An không để ý sự trầm mặc của anh, tiếp tục nói: “Tôi sẽ giữ lại cho em một suất đề cử thực tập ở Hàn An Khoa Học Kỹ Thuật. Em có thể suy xét một chút, chờ đến khi kỳ thi cuối kỳ kết thúc thì trả lời tôi.”

“Cảm ơn giáo sư, em sẽ nghiêm túc suy xét.” Chúc Xuân Hòa gằn từng chữ một gõ xuống câu trả lời.

Khoảng cách đến kỳ thi cuối kỳ còn một tháng, Chúc Xuân Hòa đơn giản vứt bỏ những chuyện ngoài kỳ thi, trước hết chuyên chú chuẩn bị cuối kỳ và sửa chữa luận văn.

Tiếng khóa cửa thanh thúy vang lên, là Lưu Càn đã trở lại.

Chúc Xuân Hòa lay động cánh tay chào hắn: “Lưu Càn, hôm nay thế nào?” Trong cuộc giằng co giữa Lưu Càn và chủ nhiệm khoa, cuối cùng Lưu Càn đã giành được thắng lợi, thuận lợi sửa đổi đề tài luận văn, lựa chọn lại phương hướng nghiên cứu.

Hiện tại Lưu Càn mỗi ngày đều đi sớm về trễ, cả ngày ngâm mình trong phòng thí nghiệm trường học. Chúc Xuân Hòa cũng khó được có thể chạm mặt hắn ở nhà.

Lưu Càn kéo cơ thể mệt mỏi hướng vào phòng, thẳng tắp ngã trên sô pha: “Rất tốt, tiến trình nghiên cứu thực nghiệm rất nhanh, luận văn của tớ có hy vọng.”

“Thật sao? Vậy thì tốt quá!” Chúc Xuân Hòa chân thành cảm thấy vui mừng cho Lưu Càn, giơ tay vỗ vỗ vai hắn, hỏi hắn có muốn dành thời gian đi ra ngoài chúc mừng một chút không.

Lưu Càn lau mặt, một lần nữa bò dậy từ trên sô pha, bất đắc dĩ xua xua tay với Chúc Xuân Hòa: “Không được, gần nhất thật sự không có thời gian.”

Chúc Xuân Hòa biết Lưu Càn nói thật, chậm rãi nghỉ đi ý định nhỏ, đành phải nói: “Vậy chỉ có thể hẹn lần sau.”

Mỗi người đều hướng tới mục tiêu của chính mình cần cù chăm chỉ mà nỗ lực, để chuẩn bị cho kỳ tốt nghiệp sắp đến.

Thật vất vả dành chút thời gian để cùng Hàn Tư gặp mặt, Chúc Xuân Hòa vội vội vàng vàng chạy ra ngoài.

Gần đến cổng trường, anh nghe được tiếng loa vang lên. Anh vội vàng đến gần nơi phát ra âm thanh: “Hàn Tư!”

Hàn Tư sớm đã chờ ở bên cạnh xe, vừa nhìn thấy anh liền kéo tay anh đi xem bất ngờ giấu trong cốp xe thể thao.

Chúc Xuân Hòa đi theo vòng một vòng. Hàn Tư thần bí mở ra cốp xe, mấy con robot nhỏ đã dọn xong tư thế chuẩn bị khiêu vũ xuất hiện trước mắt Chúc Xuân Hòa.

Này bất ngờ gì kỳ quái vậy! Chúc Xuân Hòa nhìn robot nhỏ bắt đầu khiêu vũ theo âm lệnh, che miệng lại tận lực đừng làm tiếng cười của mình trở nên quá vang dội.

Đây là đang làm gì, ai có thể cứu cứu tôi a! Robot cuối cùng bày ra chữ “LOVE”. Anh đã nhịn không được đem mặt che lại.

Hàn Tư ung dung giới thiệu với anh, đây là robot mới nghiên cứu phát minh của công ty, mục đích chủ yếu chính là để khôi hài vui vẻ.

“Ngoài khiêu vũ, còn có thể hài kịch đối thoại, bố trí tiểu phẩm. Một khoản robot bầu bạn rất thích hợp để pha trò.”

Chúc Xuân Hòa thật sự tò mò, robot như vậy cũng sẽ có thị trường sao? Rốt cuộc robot bán chạy hiện đại đều là loại thực dụng hình.

Hàn Tư khẳng định gật đầu với anh: “Chỉ cần có người nghiên cứu phát minh liền nhất định sẽ có thị trường.”

Bọn họ lên xe. Chúc Xuân Hòa còn đang ngẫm nghĩ robot vũ đạo nóng bỏng vừa rồi, tò mò dò hỏi tín hiệu mệnh lệnh chúng nó tiếp thu là gì.

Hàn Tư cong mắt với anh, nói: “Nhìn thấy em liền bắt đầu nhảy.” Chúc Xuân Hòa trầm mặc một lát, đột nhiên ngẩng đầu: “Không phải, vậy chúng nó sẽ không vây quanh tôi không ngừng khiêu vũ chứ.”

Hàn Tư lúc ấy nói: “Sẽ không.” Nhưng là vào buổi tối Chúc Xuân Hòa nằm mơ thấy robot nhỏ nhảy một đêm vũ. Ngày hôm sau tỉnh lại đầu óc phảng phất cũng đi theo nhảy cả đêm.

Chịu không nổi, Chúc Xuân Hòa gọi điện thoại nghiêm túc cảnh cáo Hàn Tư: Lần sau không cần lại chuẩn bị bất ngờ dễ dàng tẩy não như vậy, thật sự quá đáng sợ.

Hàn Tư nghiêm túc hồi phục: “Đã nhận được.”

Theo sau hắn hỏi Chúc Xuân Hòa, có muốn đi xem buổi biểu diễn không.

Buổi biểu diễn? Chúc Xuân Hòa nói đùa: “Không phải là buổi biểu diễn của robot chứ.”

Hàn Tư nghiêm trang: “Nếu em muốn xem, tôi cũng có thể vì em đầu tư nghiên cứu phát minh.”

“Vậy thì thôi đi!” Chúc Xuân Hòa khẩn cấp cự tuyệt, trong lòng trộm lẩm bẩm, Hàn Tư hiện tại càng ngày càng thích trêu chọc anh, cùng anh khai một vài trò đùa không đâu vào đâu.

“Tốt, vậy bỏ đi.” Hàn Tư biết nghe lời phải: “Lần này là buổi biểu diễn đàng hoàng, tôi đã nhờ người đi mua vé.”

“Ai ya, anh mà cũng có ca sĩ yêu thích?” Chuyện này thật sự làm Chúc Xuân Hòa cảm thấy ngoài ý muốn, rốt cuộc theo anh thấy Hàn Tư là một người không quan tâm giải trí rõ rành rành.

Nấu cơm là để tăng lên kỹ năng sinh tồn, học tập các loại hứng thú yêu thích đều chỉ là một vòng trong giáo dục tinh anh hắn tiếp thu.

“Không phải tôi, là em.”

Nói như vậy đảo tương đối ——

“Tôi?” Chúc Xuân Hòa mờ mịt phát ra nghi vấn. Ca sĩ tôi thích, ca sĩ gì? Tôi không phải chỉ có một ca sĩ tương đối thích gần đây đang diễn xuất ở hải ngoại, từ từ!

Anh đột nhiên bộc phát ra tiếng kinh hỉ cực lớn: “Anh là nói, anh mua được vé vào cửa buổi biểu diễn của Hà Thôn?”

“Đúng vậy, thời gian là sau khi kỳ thi cuối kỳ của em kết thúc.”

Chúc Xuân Hòa vựng vựng hồ hồ ôm chặt di động: “Tôi không phải đang nằm mơ đi.” Anh đã thích ca sĩ này rất nhiều năm.

Khu vực huyện Đừng Thanh hoạt động giải trí luôn luôn không nhiều lắm.

Lần đầu tiên anh nghe được ca của Hà Thôn vẫn là ở máy nghe nhạc tùy thân của mẹ Chúc.

Sau này mẹ Chúc đem cái máy nghe nhạc đó làm phần thưởng tặng cho anh. Bài hát của Hà Thôn được bảo lưu lại, trở thành niềm an ủi của anh trong rất nhiều đêm khó ngủ.

“Đương nhiên không phải, Xuân Hòa.” Giọng Hàn Tư rất ôn nhu: “Tôi sẽ thực hiện tất cả nguyện vọng của em.”

Chúc Xuân Hòa xì một tiếng cười ra tới: “Anh muốn làm ông già Noel của tôi sao? Vẫn là loại cả năm không nghỉ ấy.” Hàn Tư không chút do dự nói là, hắn đương nhiên có thể.

Chúc Xuân Hòa ôm di động một lần nữa ngã quỵ trên giường. Buổi biểu diễn của Hà Thôn—chuyện anh tha thiết ước mơ—vậy mà cũng có thể gần anh đến như vậy, phảng phất chỉ cần duỗi tay, sẽ có một ngôi sao rơi vào lòng bàn tay anh.

Anh nâng tay lên, ánh mặt trời mềm mại lướt qua bàn tay anh.

Đột nhiên buộc chặt năm ngón tay, quang nhiệt độ sẽ vĩnh cửu lưu lại giờ phút này.

Ngày kỳ thi cuối kỳ kết thúc, Chúc Xuân Hòa trả lời Giáo sư An: cuối cùng quyết định đi thực tập ở Hàn An Khoa Học Kỹ Thuật.

Phản ứng của Giáo sư An bình đạm, dường như sớm có đoán trước. Thêm tên của anh vào danh sách thực tập xong, Giáo sư An vỗ vỗ vai anh: “Xuân Hòa, tuy rằng lời này không nên từ tôi nói, nhưng là muốn làm chuyện gì thì cứ đi làm đi, em sẽ đạt được cái mình muốn.”

Chim nhỏ giương cánh bay cao chạy như bay hướng một phiến trời xanh khác.

Máy bay hạ cánh tại điểm đến tổ chức buổi biểu diễn lần này.

Chúc Xuân Hòa mơ mơ màng màng tỉnh lại. Hàn Tư đỡ lấy đầu anh đang nghiêng lệch, đưa nước cho anh: “Uống một ngụm tỉnh táo đi, chúng ta tới rồi.”

Chúc Xuân Hòa nắm ly nước gật đầu, rót xuống một ngụm lớn nước, thần sắc cũng trở nên thanh minh rất nhiều.

Hai người xuống máy bay xong, Chúc Xuân Hòa hoàn toàn tỉnh táo lại.

Chúc Xuân Hòa khôi phục sức sống giống như một con ch.ó nhỏ tò mò chạy khắp nơi.

Hàn Tư chỉ chớp mắt liền không biết anh lại chạy đi nơi nào. Chỉ là đứng tại chỗ chờ đợi một lát, Chúc Xuân Hòa lại sẽ tự mình trở lại bên cạnh Hàn Tư.

Hàn Tư duỗi tay nắm chặt cổ tay Chúc Xuân Hòa. Giờ phút này hắn có chút hối hận không có chuẩn bị Thần Khí chống chạy lạc, buộc ở trên cổ tay Chúc Xuân Hòa.

Hoặc là hắn hẳn là chuẩn bị cho Chúc Xuân Hòa một cái vòng cổ treo biển hành nghề, trên đó tiêu chuẩn địa chỉ và phương thức liên hệ của chính mình, hướng toàn thế giới tuyên cáo quyền sở hữu Chúc Xuân Hòa.

Ý tưởng trong đầu quay cuồng, giờ phút này hắn cũng chỉ có thể vuốt ve trên cổ tay Chúc Xuân Hòa hai cái: “Không cần lại chạy.”

Lại rời đi tầm mắt của tôi, tôi lo lắng chính mình sẽ làm ra hành động xúc động.

Chúc Xuân Hòa cười hì hì đi bên cạnh hắn: “Tôi biết rồi, anh không phải nói sẽ có người tới đón chúng ta sao, người còn chưa tới sao?”

Hàn Tư nghe vậy lấy di động ra xem xét tin tức, dẫn Chúc Xuân Hòa tìm được xe thương vụ tiếp cơ khách sạn an bài.

Ngồi trên xe xong, Chúc Xuân Hòa vẫn cứ hưng phấn đến trái tim đập thình thịch. Giấc mộng nhiều năm rốt cuộc có thể thực hiện, làm anh bước ra mỗi một bước đều dường như dẫm lên mây, giống như mộng du.

Cảm xúc hưng phấn vẫn luôn cùng với anh tiến vào hiện trường buổi biểu diễn, đi theo Hàn Tư cùng kiểm phiếu vào bàn.

Vị trí Hàn Tư mua ở hàng ghế đầu tiên trong sân. Khoảng cách quá gần, ánh đèn sân khấu có thể trực tiếp chiếu vào trong ánh mắt Chúc Xuân Hòa.

Chúc Xuân Hòa nắm chặt gậy cổ vũ phát ở sân, dùng sức hít hít mũi, ghé vào tai Hàn Tư nhẹ giọng nói lời cảm tạ.

Hàn Tư chỉ là nắm tay anh lắc lắc hai cái: “Xuân Hòa, vui vẻ không?”

Chúc Xuân Hòa dùng sức gật đầu. Kỳ thật chỉ cần có thể tới gặp Hà Thôn một mặt anh cũng đã rất vui vẻ.

Càng miễn bàn, có thể ngồi ở nơi gần như vậy xem Hà Thôn ca hát. “Em vui vẻ chính là lời cảm ơn tốt nhất đối với tôi.”

Hàn Tư xoa tóc của anh. Chúc Xuân Hòa có chút ngượng ngùng nhếch môi.

Đột nhiên, ánh đèn trong sân khấu tối sầm. Lực chú ý của Chúc Xuân Hòa bị hoàn toàn dẫn dắt rời đi.

Chờ đến khi Hà Thôn chính thức lên đài xong, Hàn Tư ngồi ở bên cạnh đã trở thành người ẩn hình.

 

back top