GIẾT CHẾT MỘT ĐÓA HOA

Chương 46

Lưu Càn thật sự không thể tưởng tượng ra cảnh tượng Chúc Xuân Hòa đánh người, cứ luôn cảm thấy Chúc Xuân Hòa chỉ sẽ lặp lại chịu ủy khuất.

Lưu Càn còn muốn nói gì nữa, Chúc Xuân Hòa quay đầu lại nghiêm túc nhìn về phía hắn: “Huống hồ tớ còn trẻ, không phải sao?

Nói cách khác, kỳ thật người cần phải lo lắng và sầu lo tương lai chưa bao giờ là tớ, mà là hắn mới đúng. Tớ không phải thật sự ngu ngốc không phân biệt tốt xấu. Nếu gặp phải chuyện không thích hợp tớ khẳng định còn chạy trốn tiếp.”

Tựa như lần đầu tiên anh chạy trốn, anh còn có thể chạy lần thứ hai, lần thứ ba.

Lưu Càn cơ hồ phải bị Chúc Xuân Hòa thuyết phục, nhưng nghĩ tới Hàn Tư hắn vẫn cảm thấy không an tâm.

“Mặc kệ thế nào, Xuân Hòa, cậu nhất định phải đem cảm thụ của chính mình đặt ở vị trí đầu tiên. Nếu hắn đối với cậu không tốt, cậu liền nói cho tớ, tớ giúp cậu tìm người đánh hắn.”

Lưu Càn thề thốt cam đoan. Chúc Xuân Hòa ôm gối đầu trên sô pha lắc lư, cười tủm tỉm gật đầu nói tốt.

Anh đem gối đầu đặt qua một bên: “Được, vậy tớ đi ăn sáng đây.” Lưu Càn hừ một tiếng, nói với anh lát nữa cũng muốn ra cửa.

Chúc Xuân Hòa xua xua tay với hắn.

Hàn Tư một mình trong phòng chờ đợi hồi lâu, rốt cuộc chờ đến Chúc Xuân Hòa trở về.

Chúc Xuân Hòa đến gần bàn làm việc. Hàn Tư đứng dậy né tránh vị trí.

Anh bưng chén cháo ngồi vào mép giường, bảo Hàn Tư tiếp tục ngồi xuống: “Anh vào bằng cách nào?”

Cháo đã nấu một đoạn thời gian, ngậm vào trong miệng còn có hương thơm dẻo.

Hàn Tư chỉ vào ban công nhỏ không đóng cửa.

Chúc Xuân Hòa ngước mắt, trong ánh mắt Hàn Tư xác nhận hắn nói rốt cuộc là thật hay là giả.

Sau khi xác nhận anh buông muỗng: “Rất nguy hiểm.” Hàn Tư giải thích với anh, hắn có sở thích leo núi, trình độ này còn không tính là gì.

“Lần sau không cần làm loại chuyện này mà, hơn nữa vạn nhất bị người thấy cũng không tốt, dễ dàng nói không rõ.”

Chúc Xuân Hòa lải nhải dặn dò hắn. Hàn Tư rũ mắt xuống, ánh mắt trước sau dừng lại ở cổ tay của anh. Hắn ghé sát vào, nửa quỳ trước mặt Chúc Xuân Hòa, nắm lấy cổ tay anh.

Chúc Xuân Hòa đột ngột dừng câu chuyện, rũ mặt mày nhìn về phía hắn.

Hàn Tư ngẩng đầu: “Không thích sao? Lắc tay tôi đưa.”

Chúc Xuân Hòa lắc đầu: “Chờ anh theo đuổi được tôi, tôi lại đeo.”

Ngón tay Hàn Tư qua lại vuốt ve trên cổ tay anh hai cái xong, rũ xuống cánh tay: “Tôi đã biết.”

Hắn quỳ ngồi dưới đất. Chúc Xuân Hòa đem chén không trả lại vào tay hắn.

Hàn Tư cầm chén đặt trở lại trên mặt bàn, xoay người đem hai tay chống ở bên cạnh chân Chúc Xuân Hòa, vây anh vào trong lãnh địa của mình.

Chúc Xuân Hòa nghiêng đầu, hỏi: “Anh ở đây lâu không?”

“Một buổi tối.” Xem ra là đêm qua sau khi mình ngủ thì hắn tiến vào, sau đó liền không có rời đi.

Chúc Xuân Hòa cảm thấy Lưu Càn có một chuyện nói không sai, Hàn Tư thật là phần tử nguy hiểm. Anh nâng cằm lên: “Hôm nay anh không cần đi làm sao?”

“Ngẫu nhiên một lần cũng không sao.”

Hàn Tư dường như cũng không muốn rời đi, hắn tận khả năng ngẩng đầu truy tìm ánh mắt Chúc Xuân Hòa.

Hắn khát cầu ánh mắt anh dừng lại trên người hắn. Chúc Xuân Hòa nói: “Hôm nay tôi cũng không tính toán ra cửa.”

Sau khi lên năm tư thời khóa biểu trống không, Chúc Xuân Hòa vốn định ở trong nhà nghỉ ngơi một ngày, chỉ là Hàn Tư đột nhiên xuất hiện làm rối loạn kế hoạch ban đầu của anh.

“Tôi có thể bầu bạn em, nếu em nguyện ý.”

Chúc Xuân Hòa đột nhiên cúi đầu, chạm một cái vào trán Hàn Tư.

Anh lần đầu tiên thấy thần sắc mờ mịt thất thố trên mặt Hàn Tư, thấy buồn cười.

“Muốn ở lại bầu bạn tôi, không lấy ra chút thành ý nào sao?”

Hàn Tư chậm rãi dư vị độ ấm lướt qua của Chúc Xuân Hòa, từ trong túi móc ra một quả vỏ ốc biển.

Vỏ ốc biển gần sát bên tai Chúc Xuân Hòa, tiếng sóng biển cuồn cuộn mãnh liệt.

Chúc Xuân Hòa tìm được món quà khác Hàn Tư chuẩn bị cho anh trên bàn. Trải qua cả đêm, hoa tươi đã xuất hiện trạng thái hơi héo rũ.

Hàn Tư muốn mua lại cho Chúc Xuân Hòa một bó mới, xóa đi ký ức thất bại này.

Nhưng cố tình Chúc Xuân Hòa tìm một chiếc bình thủy tinh, đem bó hoa bỏ vào: “Không nên một tí là nói đổi một cái, đổi một cái. Nói không chừng sẽ tốt hơn.”

Chúc Xuân Hòa bẻ những cánh hoa hơi phai màu, nâng bó hoa tươi mới đưa tới trước mặt Hàn Tư: “Xem, như vậy cũng rất tốt đúng không.”

Mặt Chúc Xuân Hòa ẩn hiện phía sau bó hoa. Hàn Tư nhịn không được cười: “Tôi lại làm sai.”

Rõ ràng là hắn đang trùng kiến đoạn tình cảm này, nhưng người chủ đạo đoạn tình cảm này đã là Chúc Xuân Hòa.

“Anh biết là được, bằng không trọng tài chính sẽ phải thổi còi phạt anh.”

Chúc Xuân Hòa nhướng mày với hắn, đem bình hoa bày biện lên giá sách: “Muốn đi dạo gần đây không? Tôi vừa vặn có chút đồ vật muốn mua.”

Hàn Tư không chút do dự đồng ý. Thu dọn chén đũa xong liền chờ Chúc Xuân Hòa cùng nhau ra cửa.

Vốn muốn đi lái xe, Hàn Tư lại bị Chúc Xuân Hòa giữ chặt: “Rất gần, chúng ta đi bộ một lát là tới.”

Hàn Tư đành phải từ bỏ, đi theo Chúc Xuân Hòa chậm rì rì bước về phía trước.

Đi đến cổng chợ bán thức ăn của tiểu khu, Chúc Xuân Hòa vung tay lên hướng hắn triển lãm: “Giải khóa bản đồ nhân sinh mới đi, Hàn tổng.”

Từ ngày gặp được Chúc Xuân Hòa, nhân sinh của Hàn Tư cũng đã bước vào giai đoạn hoàn toàn mới.

Chúc Xuân Hòa hưng phấn dẫn dắt Hàn Tư đi vào chợ bán thức ăn.

Trong thị trường nhìn như hỗn loạn nhưng thật ra có trật tự, mỗi người đều đang bận rộn vì sinh hoạt của chính mình.

Anh mang theo Hàn Tư ở mỗi quầy hàng hỏi giá, so sánh ba nơi xong dùng cái giá có lời mua rau củ muốn ăn.

Anh khoác cánh tay Hàn Tư, nhỏ giọng cùng Hàn Tư thương lượng thực đơn trưa hôm nay.

Hàn Tư an tĩnh ghi nhớ, từ tay anh tiếp nhận đồ vật, đi từ khu rau xanh đến khu thịt. Giọng nói chủ đạo thị trường lần nữa phát sinh biến hóa, tiếng d.a.o lớn chặt trên thớt đốc đốc vang lên có tiết tấu.

Chúc Xuân Hòa mang theo Hàn Tư đến quầy hàng quen biết, muốn một khối thịt ba chỉ, hơi hơi ngửa đầu nhìn Hàn Tư thỉnh cầu trưa hôm nay ăn thịt kho tàu.

Mắt anh chớp a chớp: “Được không? Hàn Tư.”

Hàn Tư nhịn không được nghĩ, dù Chúc Xuân Hòa muốn mở một trại nuôi heo hắn cũng có thể đi thu mua.

Chúc Xuân Hòa tự nhiên không có khả năng có yêu cầu như vậy. Được đến câu trả lời khẳng định xong anh lập tức hưng phấn.

Thật dễ dỗ, Hàn Tư nghiêng đầu nhìn về phía người đang giúp anh thái thịt ba chỉ thành khối. Trái tim trống rỗng là từ ngày gặp được Chúc Xuân Hòa kia bắt đầu trở nên thỏa mãn.

Mua xong đồ vật Chúc Xuân Hòa cùng Hàn Tư cùng nhau, xách theo chiến lợi phẩm hôm nay trở về trong nhà.

Hàn Tư đi vào phòng bếp chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn bữa trưa. Chúc Xuân Hòa đứng ở một bên hỏi: “Có chỗ nào cần tôi hỗ trợ không?”

Hàn Tư đang trong bồn rửa sạch khoai tây, nghe vậy ngước mắt, lắc đầu với anh: “Qua kia ngồi đi, cơm xong lại đây ăn là được.”

Chúc Xuân Hòa lập tức “Ai” một tiếng, nhảy nhót chạy hướng phòng khách nhanh chóng mở TV, giống như sớm đã có dự mưu.

Trong phòng khách tiếng TV, trong phòng bếp tiếng xắt rau, tiếng xào rau, hòa hợp thân mật với nhau.

Chúc Xuân Hòa ôm lấy đầu gối, giống như gối ôm mềm oặt ngã trên sô pha. Hương thơm không ngừng truyền ra đang gợi lên khẩu vị của anh.

Anh ngẫu nhiên nhìn xung quanh về phía phòng bếp một chút, xem Hàn Tư làm đến bước nào rồi.

Cơm là sớm nhất chưng trên nồi, còn 10 phút cuối cùng là có thể chờ đến chính thức ăn cơm.

“Lại đây ăn cơm.”

Đây là câu Chúc Xuân Hòa thích nhất trong cuộc đời. Khi còn ở cô nhi viện, ăn cơm ý nghĩa không còn cô tịch.

Lớn lên về sau, chỉ cần còn có thể ăn cơm liền ý nghĩa nhân sinh không có chuyện gì không qua được.

Trời đất bao la, ăn cơm lớn nhất.

Anh lớn tiếng đáp: “Tới!” Vui sướng đi vào phòng bếp. Hàn Tư đã bày trên bàn 3 món ăn 1 canh, múc cơm đặt trước mặt anh.

Chúc Xuân Hòa thành kính chắp tay trước ngực, đối mặt mỹ vị món ngon trước mắt nhịn không được cảm động. Hàn Tư túm lấy chiếc đũa gõ gõ trán anh: “Nhanh ăn cơm đi.”

Chúc Xuân Hòa liên tục gật đầu.

 

back top