GIẾT CHẾT MỘT ĐÓA HOA

Chương 37

Cô nhi viện cũ kỹ không có mấy cái camera có thể sử dụng, vừa lúc tiện lợi cho hành động của hắn.

Phòng Chúc Xuân Hòa ở khu nhà cũ phía sau sân. Sau khi lớn lên Chúc Xuân Hòa được phân đến một căn phòng nhỏ độc lập để cư trú.

Bước chân Hàn Tư nhẹ nhàng đi qua từng cánh cửa và cửa sổ giống nhau, cuối cùng dừng lại trước cửa phòng Chúc Xuân Hòa.

Hắn trước đây sớm đã điều tra, ngồi xổm xuống xóa đi dấu hiệu cố ý đánh dấu trước cửa phòng Chúc Xuân Hòa.

Thử đẩy cửa phòng, Chúc Xuân Hòa luôn không cảnh giác gì cũng không khóa cửa, cho dù là bây giờ — hắn dễ dàng đẩy cửa ra, từng bước một đi đến mép giường Chúc Xuân Hòa.

Chúc Xuân Hòa ngủ rất say, điện thoại bị anh nhét trong ngực, khuôn mặt đỏ bừng, bị một nửa chăn che lấp.

Hàn Tư ngồi ở mép giường lặng lẽ nắm lấy bàn tay lộ ra ngoài của Chúc Xuân Hòa. Hắn đặt tay anh vào lòng bàn tay mình, tinh tế vuốt ve từng đốt ngón tay, lòng bàn tay cùng với vân tay của Chúc Xuân Hòa.

Ánh mắt hắn dò xét từng tấc trên khuôn mặt Chúc Xuân Hòa, không ngừng cúi người kéo gần khoảng cách giữa hai người.

Chúc Xuân Hòa lại trong cơn hoảng hốt mở mắt ra, ý thức vốn mơ hồ không rõ lập tức trở nên vô cùng tỉnh táo ngay khoảnh khắc nhìn thấy Hàn Tư.

“Anh sao lại ở đây?” Anh quả thực muốn hít hà một hơi, ý đồ vùng thoát khỏi cánh tay Hàn Tư đang quấn quanh người mình, nhưng không thành công.

Thấy Chúc Xuân Hòa tỉnh, Hàn Tư đơn giản từ bỏ việc làm chính nhân quân tử, khẽ nghiêng người cắn lấy miệng Chúc Xuân Hòa, mơ hồ thều thào truyền ra hai chữ “Xuân Hòa”.

Chúc Xuân Hòa giơ tay đẩy mạnh người đàn ông đang đè trên người mình ra, liên tục lau đi đôi môi vừa bị hôn đến ướt át.

“Xuân Hòa.” Hàn Tư cong mắt, giọng nói chuyện lại nhẹ lại chậm. Lòng Chúc Xuân Hòa bất an, che chặt miệng nhìn về phía người đàn ông trước mắt.

“Tôi lại không ăn em, căng thẳng như vậy làm gì?”

Chúc Xuân Hòa cảm thấy Hàn Tư quả thực vô sỉ, vừa nãy là ai nhân lúc người không chú ý mà hôn lên chứ.

Nhưng anh mới sẽ không mắc mưu, vì muốn nói chuyện mà dời tay đi, lát nữa sẽ chỉ bị Hàn Tư tiếp tục khi dễ.

Anh dùng sức duỗi chân, giống như con thỏ muốn đạp Hàn Tư từ trên giường mình xuống.

Hàn Tư bắt lấy cẳng chân anh, ngón tay siết chặt, ái muội vuốt ve xương mắt cá chân nhô ra của anh.

Chúc Xuân Hòa muốn thu chân lại đã không kịp, Hàn Tư bắt lấy chân anh đặt vào lòng mình.

Chúc Xuân Hòa cảm nhận được lòng bàn chân mình đối diện với nơi nào đó, dùng sức muốn thu chân lại, nhưng chỉ bị hắn bắt chặt hơn. Vài lần đạp vào hạ thân Hàn Tư, ngọn lửa đó gần như muốn thiêu cháy anh.

Chúc Xuân Hòa đối diện với đôi mắt Hàn Tư cười tủm tỉm, mùi pheromone Alpha không chịu khống chế tản ra.

Anh cắn chặt môi dưới, im lặng giằng co với Hàn Tư.

“Đừng cắn chính mình, cắn tôi đi.” Ngón tay Hàn Tư khẽ nâng, vuốt ve đôi môi đang mím chặt của anh, nhét ngón tay vào miệng anh.

Chúc Xuân Hòa không khách khí cắn mạnh, để lại một vòng dấu răng trên ngón tay hắn.

Chúc Xuân Hòa cắn không nặng không nhẹ, vừa lúc cắn vào gân mạch. Hàn Tư đã lâu mới cảm thấy một tia đau đớn, đây là nỗi đau do Chúc Xuân Hòa trao cho.

Đúng là tên điên.

Hóa ra hắn lại cảm thấy vui sướng vì chuyện này.

Hàn Tư mặc kệ Chúc Xuân Hòa phát tiết oán khí, nhẹ giọng hỏi: “Vui vẻ hơn chưa?” Chúc Xuân Hòa phì một tiếng nhổ ngón tay hắn ra, không chút do dự lắc đầu: “Anh rời đi tôi mới có thể vui vẻ.”

“Em biết tôi sẽ nói gì mà, bảo bối.” Chúc Xuân Hòa đương nhiên biết, tránh khỏi bàn tay Hàn Tư muốn sờ lên.

Tay Hàn Tư ngược lại di chuyển hướng, dừng lại ở nơi yếu ớt nhất của Chúc Xuân Hòa. Chúc Xuân Hòa ý đồ đẩy Hàn Tư ra nhưng bị hắn nhạy bén tránh đi.

Hàn Tư giơ tay che lấy môi Chúc Xuân Hòa. Đôi môi ẩm ướt và hơi thở nóng bỏng dừng lại trên lòng bàn tay hắn, từng chút từng chút thấm vào trái tim hắn.

Hắn khép năm ngón tay lại, nắm chặt Chúc Xuân Hòa trong lòng bàn tay mình. Chúc Xuân Hòa đột nhiên cắn vào thịt bàn tay hắn, nuốt toàn bộ âm thanh vào trong.

Thật sự muốn phát điên rồi... Chúc Xuân Hòa kiệt lực ngửa cổ, muốn thoát khỏi cảm giác do Hàn Tư mang đến, nhưng không cách nào hoàn toàn vứt bỏ.

Động tác chống đẩy ngược lại trở thành biểu hiện muốn cự còn nghênh, Hàn Tư nắm bắt được tất cả của anh.

Toàn bộ anh đã từng không hề giữ lại mà hiện ra trước mặt Hàn Tư, sự thân mật trong quá khứ trở thành nguyên nhân Hàn Tư có thể khống chế anh.

Hàn Tư thuần thục thao túng Chúc Xuân Hòa, cho đến khi hoàn toàn châm tẫn anh. Anh ô ô yết yết ngửa đầu, dùng sức nắm chặt tóc Hàn Tư, muốn trốn đi lại bị kéo về.

Đại não Chúc Xuân Hòa trống rỗng, không tự giác thè lưỡi l.i.ế.m láp lòng bàn tay Hàn Tư. Anh hoảng hốt, bị Hàn Tư ôm vào lòng.

Hàn Tư nhẹ nhàng vén lên mái tóc mái ướt đẫm mồ hôi của anh, đặt một nụ hôn lên trán anh.

“Xuân Hòa.”

Chúc Xuân Hòa đột nhiên tỉnh táo lại. Bọn họ đã không còn là cặp tình nhân nồng tình mật ý trong quá khứ nữa.

Anh giơ tay tát Hàn Tư một cái, vội vàng nắm lấy chăn che lấp cơ thể mình, đè xuống tiếng thở dốc trong cổ họng, không nhìn người đàn ông đối diện nữa.

Hàn Tư quen thuộc bắt lấy tay anh giúp anh xoa nắn cổ tay: “Đau không?”

Chúc Xuân Hòa hoàn hồn, lắc đầu với hắn: “Anh đi nhanh đi.”

Hàn Tư nghe vậy cười thành tiếng. Chúc Xuân Hòa khó hiểu nhìn qua, bị hắn kẹp chặt cằm, đỡ thẳng đầu lại.

Anh thẳng tắp đối diện với Hàn Tư, trong đôi mắt xám xịt kia chỉ có cảm xúc oán trách, những sợi tơ triền miên vây khốn anh.

“Có cần cung cấp phục vụ buổi tối không?” Cổ họng Chúc Xuân Hòa tắc nghẽn, không phát ra được một chút âm thanh nào, trong đầu chỉ nghĩ Hàn Tư sao có thể vô liêm sỉ đến vậy.

Mà Hàn Tư đã đọc hiểu ý tứ của anh từ ánh mắt: Không cần. Thật đáng tiếc a. Hàn Tư biết rõ đạo lý chuyển biến tốt thì thu tay, sợ dồn ép người quá mức, tự nhiên buông tay, đứng dậy khỏi giường.

Chỉ là Chúc Xuân Hòa còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm, đã thấy Hàn Tư từ túi áo móc ra một chiếc hộp quà nhỏ, đặt lên đầu giường.

“Ngủ ngon, Xuân Hòa. Chúc em có được một ngày tốt đẹp.”

Đây là lần đầu tiên, Chúc Xuân Hòa tận tai nghe được những lời này từ miệng Hàn Tư.

Anh giận đến muốn hộc m.á.u muốn ném chiếc hộp quà đi, lại được báo cho: “Là Chúc Mễ Mễ sau khi được nâng cấp hoàn toàn mới.”

Chúc Xuân Hòa toàn thân cứng đờ nắm chặt hộp quà. Hàn Tư mỉm cười với anh: “Không yên tâm thì vứt đi cũng được.”

Nói xong câu đó liền nhẹ nhàng rời khỏi phòng Chúc Xuân Hòa, theo đường cũ phản hồi. Chỉ còn lại Chúc Xuân Hòa một mình đối mặt với hộp quà trong tay.

Chiếc hộp quà nặng trịch đè trong lòng bàn tay anh. Chúc Xuân Hòa giằng co lặp đi lặp lại sau vẫn mở hộp ra.

Một Chúc Mễ Mễ y hệt xuất hiện trước mắt anh. Anh run rẩy tay tìm thấy nút khởi động ở vị trí tương đồng của Chúc Mễ Mễ.

Đôi mắt robot nhỏ lần nữa sáng lên, sau khi chậm rãi tỉnh lại, nó ngồi trong lòng bàn tay anh.

Chúc Mễ Mễ lộ ra một nụ cười: “Xuân Hòa, thật xin lỗi.”

Chúc Xuân Hòa lập tức đóng chương trình của Chúc Mễ Mễ. Anh đã sớm không cần câu xin lỗi này rồi. Anh đã sớm —

Sau khi tắt máy, Chúc Mễ Mễ bị Chúc Xuân Hòa đặt ở mép giường. Ý thức trong đầu anh lập tức khôi phục tỉnh táo, những hình ảnh trong quá khứ lần lượt hiện lên.

Anh đã từng thân thiết với Chúc Mễ Mễ đến vậy, lòng đầy vui mừng cho rằng mình lại có thêm một người thân mới, giống như Hàn Tư, người đột nhiên xuất hiện trong cuộc đời anh và dễ dàng tạo nên sóng gió lớn.

Nhưng trên thực tế, Chúc Mễ Mễ chẳng qua là công cụ giám sát do Hàn Tư sắp đặt bên cạnh anh.

Kết cục là anh không nhận được gì cả, ngược lại mất đi rất nhiều thứ.

Nhưng anh cũng không thể đổ lỗi cho Chúc Mễ Mễ. Dù sao Chúc Mễ Mễ cũng chỉ là một người máy, nó được lập trình sẵn và đặt bên cạnh anh để tuân theo thiết lập ban đầu mà vận hành.

Căn nguyên của mọi vấn đề đều nằm ở Hàn Tư, là Hàn Tư đã biến những người hoặc vật bên cạnh anh thành công cụ, thành lưỡi d.a.o sắc bén hướng về anh.

Chúc Xuân Hòa im lặng một lát, rồi lại cử động ngón tay mở công tắc của Chúc Mễ Mễ.

Người máy nhỏ lần nữa thức tỉnh đã không còn nói những lời xin lỗi nữa, chỉ lặng lẽ mở to hai mắt nhìn về phía Chúc Xuân Hòa.

“Chúc Mễ Mễ.” Anh hạ giọng.

Người máy nhỏ gật đầu, đối thoại với anh: “Xuân Hòa, đã khuya rồi, nên ngủ.”

Đúng vậy, đã khuya rồi. Chúc Xuân Hòa có thể thấy màn đêm bên ngoài trở nên càng lúc càng mỏng manh.

Anh trở mình trên giường đối diện trần nhà, lẩm bẩm tự nói: “Hàn Tư vì sao lại tặng cậu cho tôi?”

“Bởi vì hắn cảm thấy cậu thích tôi.” Người máy nhỏ ngoan ngoãn nằm bên gối anh, cố sức bò đến sát má anh, cuộn mình lại với người.

Chúc Xuân Hòa không thể nói Chúc Mễ Mễ nói sai. Anh quả thực rất thích người máy nhỏ này.

Hàn Tư luôn như vậy, tự mình làm mọi thứ, để lại cho anh một lô vấn đề nhưng không giải đáp, chỉ chờ đợi anh trở thành người đi tìm kiếm đáp án.

Nhưng tại sao anh nhất định phải thuận theo ý muốn của Hàn Tư mà suy nghĩ chứ? Anh nhắm chặt hai mắt, chỉ cần không đi suy nghĩ rốt cuộc Hàn Tư muốn làm gì, là có thể loại bỏ ảnh hưởng mà Hàn Tư mang lại.

Người máy nhỏ ghé vào tai anh bắt đầu phát một bài hát ru, dỗ Chúc Xuân Hòa ngủ lại.

 

back top